Buổi chiều Hoàng Phiêu Nhứ đúng giờ tới, thấy trong phòng có băng, hơi lạnh mát mẻ, lập tức ngồi xuống. Sắp học được hai tháng, Hoàng Phiêu Nhứ đã học được vá vải, phải đợi thêm mấy tháng nữa mới học được thêu hoa. Cô bé này cho dù làm gì cũng đều rất nghiêm túc chăm chỉ, điều này khiến cho người làm thầy như Dư Dung cảm thấy vui mừng.
Không ngờ Hoàng Phiêu Nhứ mới vừa đi đã nhìn thấy Hứa Cạnh Thiên cười cười nói nói với một thiếu nữ. Hai ma ma của nhà họ Hứa vội vàng kéo Hoàng Phiêu Nhứ, thầm nghĩ vị công tử làm con thừa tự này cũng là người hiền lành có nhân phẩm, nên cũng không nghĩ nhiều. Rõ ràng mấy ngày trước phu nhân đã nói với Hứa Cạnh Thiên chuyện hai nhà đã bàn bạc xong việc hôn nhân của hắn và Hoàng tiểu thư, nhưng hắn lại lôi lôi kéo kéo cùng cô gái khác, thật không ra thể thống gì.
Mà cô nương ở bên cạnh Hứa Cạnh Thiên chính là Dư Quyên. Lúc này sắc mặt nàng ta hồng nhuận, không còn dáng vẻ xanh xao trước đây, thoạt nhìn cũng có dáng vẻ của một tiểu mỹ nhân. Nhưng vừa mở miệng, Dư Dung đã biết nàng ta lại tới nữa rồi. Dư Quyên nói rất dễ nghe: “Ta nghe tam ca nói các tỷ ở đây sao? Dung tỷ, tỷ có muốn kiếm chút tiền lẻ tiêu vặt không?”
Dư Dung đang ở trong sân hóng mát, Thu Đồng nấu cơm trong nhà bếp. Quý Nhi vừa mở cửa đã thấy Dư Quyên, nàng ta lập tức chạy vào, Quý Nhi không ngăn được. Dư Dung cũng muốn xem rốt cuộc nàng ta muốn làm gì, kết quả thấy dáng vẻ kia của Dư Quyên, đúng là vô cùng giống nhân viên đa cấp thời hiện đại. Trong nhà đã có Ngô Tương đi kiếm tiền, hơn nữa làm một công việc đàng hoàng và đáng tin, Dư Dung cần gì phải tin tưởng một người ngoài như nàng ta.
“Không cần, ta làm gì có tiền. Ở đây chúng ta tốn tiền lắm, việc kinh doanh kiếm tiền tốt như vậy, đáng tiếc ta không có tiền vốn, hay là muội đi tìm người khác đi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây