“Nhưng nàng nói năm nay phải tặng quà năm mới, nếu đi kinh thành cũng không đủ tiền.” Chuyện tiền bạc, Ngô Tương tính toán như thế nào cũng đều bàn bạc với Dư Dung.
Điều này cũng đúng, trước đây Dư Dung đã nói về nhà phải tặng quà các nơi, hơn nữa hai người trở về thì không thể thiếu tiền lì xì. Nghe nói Lâm thị đang mang thai, Tô thị và Dư Dung cũng đồng thời có bầu. Đây là hai nơi, còn có nhà mẹ đẻ nàng nữa. Anh trai đã cưới vợ, lần đầu gặp chị dâu cũng phải chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, linh tinh lặt vặt đủ thứ, tiền của hai người đúng là không đủ.
Mà nếu như Ngô Tương thi đậu, đến lúc đó lại phải vào kinh thi hội, vậy còn khoa trương hơn cả ở Lâm An. Vật giá trong kinh thành cao gấp ba bốn lần ở Lâm An, chút tiền đó của nàng chẳng thấm vào đâu.
“Vậy chàng phải tự chú ý, cho dù không kiếm được tiền cũng phải biết bảo vệ bản thân.” Dư Dung thực sự lo lắng.
Buổi chiều Hoàng Phiêu Nhứ tới, quần áo cô bé mặc không giống như cô bé hay mặc, trái lại giống như đại cô nương. Vải màu xanh nhạt xếp chồng lên, bên trong là vải lụa tuyết trắng, trên đầu buộc hai búi tóc, thấy Dư Dung đi ra thì vội vàng chào. Hai người phụ nữ trung niên tới cùng với cô bé, quần áo mũ nón đều gọn gàng chỉnh tề.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây