Tư chất của ta hữu hạn, không bằng mấy sư huynh, nhưng có thể được viện trưởng chỉ dạy cũng là may mắn của ta. Viện trưởng đang tiếp tục đi về phía bắc gặp bạn cũ, cho nên phái mấy đệ tử chúng ta về trước.”
“Đi Bình Giang một chuyến, chàng đã tiến bộ nhiều như vậy, xem ra vị viện trưởng này thật đúng là người không tầm thường. Người nhà của viện trưởng cũng đều ở đây sao?” Dư Dung muốn tặng một vài thứ tinh xảo đẹp đẽ qua, nếu có thể có mối giao tình với người nhà viện trưởng, cũng tốt cho Ngô Tương, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao.
Ngô Tương ôm Dư Dung lên quay mấy vòng. Cho đến khi Dư Dung hét lên chịu không nổi hắn mới dừng lại, trong lời nói có thể nhận ra hắn rất tôn sùng vị viện trưởng này: “Thực sự là một người chính trực quân tử, sư mẫu là con gái của Long Đồ Các Đại học sĩ, nhiều năm không có con. Viện trưởng tình nguyện nhận con thừa tự cũng không muốn cưới tiểu thiếp, còn nói với chúng ta thiếp thất là thứ làm bại hoại gia đình.”
Lời nói của Viện trưởng này đúng là vô cùng đúng ý với Dư Dung. Dư Dung vừa định tán thưởng, chợt nghe thấy Quý Nhi hét lớn thân gia Tam cữu tới rồi.
Cái sân nhỏ này của nhà nàng cứ như là nhà trọ, ai ai cũng tới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây