Ngô Vinh cảm tạ Dư Dung, trong lòng cũng có chút cảm động, nhưng những cảm động đó chung quy cũng không thể sánh bằng lợi ích. Ngay hôm đó, hắn cùng Miêu thị mướn một chiếc thuyền để vào kinh. Vốn là ba nhà cùng tới, bây giờ lại chỉ còn nhà Dư Dung với chi thứ ba, thật khiến người ta phải ngậm ngùi. Mà Tô thị mang thai cùng một thời điểm với Dư Dung, lại rất ư là làm cao, đến mức ngay cả Viên thị cũng không kiềm chế được, đến chỗ Dư Dung than phiền.
Bởi vì Ngô Tương xa nhà, Quý Nhi và Thu Đồng đều giành làm việc. Dư Dung buồn chán liền ngồi ở khung cửi dệt vải, hoặc là đọc những bức thư mà Ngô Tương để lại, từng ngày trôi qua không hề dễ chịu.
“Ta bảo nó tới đây thăm con, nó lại nói bụng lớn không thoải mái nên không tới.” Viên thị nói khá ngắn gọn, nhưng lại như đang oán giận vậy.
Dư Dung vừa dệt vải vừa nói với bà: “Mang thai cảm thấy khó chịu cũng là chuyện thường tình, ngài thông cảm một chút. Có những lúc con thấy không thoải mái cũng chỉ muốn nằm thôi.” Cùng là con dâu, điểm khác nhau giữa Dư Dung và Tô thị là Dư Dung vô cùng tự do, bởi vì Ngô Lưu thị về cơ bản mà nói thì hoàn toàn mặc kệ nàng.
Thấy Dư Dung ăn mặc giản dị, đang mang thai mà còn phải kiếm tiền, trong lòng Viên thị cũng không dễ chịu cho lắm. Ngô Lưu thị chẳng qua chỉ là một người bảo thủ mà tỏ vẻ thanh cao, chỉ coi trọng con gái mình, nhưng rước được cô con dâu này đúng là tốt quá rồi. Xem xem khuôn mặt tròn tròn này có bao nhiêu phúc khí kia chứ, tốt hơn thân hình gầy gò của Tô thị nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây