Chỉ tiếc mũi tên đã bắn đi không thể quay trở lại, là tạo hóa trêu ngươi. Hết lần này đến lần khác hời cho nữ tử thôn quê như Dư Dung.
Chưa kể hôm nay bị nàng nhìn thấy mặt nghèo túng của mình, không biết nàng ra ngoài sẽ nói thế nào về bọn họ đây? Nghĩ đến chuyện này, mặt mũi nàng ta nóng ran hết cả lên. Cơ thể rõ ràng không lạnh, nhưng lại cứ cảm giác có hơi rét.
Quý Nhi bê một chậu than đặt vào trong phòng, căn phòng lập tức ấm lên, nến đỏ tỏa sáng. Sắc mặt Ngô Vinh và Miêu thị đều tái nhợt. Miêu thị cầm bát mì Thu Đồng đem tới, ăn mà chẳng biết nó có vị gì. Ngô Vinh dù sao cũng mang họ Ngô, ở chỗ người nhà vẫn có cảm giác thân thuộc, ăn uống cũng không có gánh nặng tâm lý gì.
“Hai người ăn xong thì để chén bát ở đây, sáng mai Thu Đồng sẽ tới dọn, không còn sớm nữa, tranh thủ đi ngủ đi. Không phải sáng mai Tứ đệ còn phải đi học sao.” Dư Dung ngáp một cái, không nhịn được nghĩ đến ngủ.
Ngô Vinh vội vàng nói: “Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi.” Nếu Dư Dung không nhắc nhở, Ngô Vinh đã quên mất chuyện ngày mai phải đi học, thế nên càng không muốn đi học nữa. Không bằng đi chạy thuyền cùng Nhị ca, như vậy trong tay hắn ta cũng chẳng đến nỗi không có tiền.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây