Vừa rồi khi thấy Dư Tùng rời đi, Dư Dung khóc ngay tại chỗ, mà hắn đi thì nàng lại điềm tĩnh như vậy, có phải Dư Dung vẫn chưa coi hắn như người nhà hay không?
Hy vọng sau khi hắn trở về từ Bình Giang, Dư Dung có thể chân chính đón nhận hắn, Ngô Tương thở dài một hơi.
Ngô Tương mang theo hai bộ y phục cùng một chút bạc vụn rời đi, để Quý Nhi ở lại. Dù sao Quý Nhi cũng là đàn ông, có hắn ở đó, người ngoài sẽ không dễ tới cửa. Thế nhưng vẫn có một vị khách ghé chơi. Hóa ra là Tôn Vân Vân, vừa nhìn thấy Dư Dung nàng ta đã nói: “May mà có Tứ biểu huynh tới, muội mới biết nhà tỷ ở đây, giờ mới đến được.”
Vậy tức là Tôn Vân Vân căn bản không hề phái người tới đây, Dư Dung cười nói: “Trước đó vài ngày có một bà tử nói muội phái người tới tìm tỷ qua đó, nhưng tỷ thấy bà ta cứ trốn trốn tránh tránh, cho nên không đồng ý. Chẳng hay là có chuyện này thật hay không?”
Tôn Vân Vân kinh ngạc: “Muội căn bản không biết bọn tỷ muốn tới, với lại làm sao mà biết bọn tỷ sống ở đâu. Nếu không phải Tứ biểu ca mang đồ của mẹ tới cho muội thì muội cũng không biết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây