Dư Tùng không ý kiến gì. Bản thân Dư Dung lại là phụ nữ có thai, không muốn ngủ muộn, chỉ dặn dò Thu Đồng đơn giản một tiếng rồi tự đi nghỉ. Chăn đệm đều là của hồi môn của nàng, bông vải cũng do Trương thị tìm người chuyên nghiệp đánh nên nằm ngủ vô cùng ấm áp. Một lát sau, Ngô Tương trở lại, hắn tắm rửa sạch sẽ một lượt. Ngô Tương vẫn rất thích sạch sẽ, phải thay áo rồi mới lên giường.
Dư Dung ưm một tiếng, Ngô Tương chợt thấy có lỗi: “Ta đánh thức nàng sao?” Dư Dung vươn bàn tay trắng nõn sờ lên mặt hắn: “Lạnh quá, ta sưởi ấm giúp chàng.” Nàng đặt tay lên mặt Ngô Tương, Ngô Tương cọ vào tay nàng, lòng bàn tay của thê tử nhà mình rất dày, còn có mùi sữa mềm mại, thật dễ chịu! Dưới sự vuốt ve của nàng, Ngô Tương cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện nàng đã rời giường.
Cháo được nấu loãng ăn kèm với bánh xốp, Dư Tùng một hơi uống hết hai bát, sau đó lau miệng rồi ra ngoài. Dư Dung cũng biết ca ca tranh thủ trời sáng đi xem hàng, cho nên không ngăn cản, chỉ nhắc nhở hắn: “Huynh mua được hàng rồi thì về nhà nhé, ở trọ bên ngoài vừa không an toàn vừa đắt. Nếu ăn cơm thì cứ tìm quán nào tốt một chút, đừng tiếc tiền. Hôm nay muội bảo Thu Đồng đi mua đồ về hầm chút canh rồi, huynh đừng trốn mất đấy.”
Nhưng Dư Tùng biết những người sống gần đó đều là dân trí thức, nhà mình lại là thương nhân, ở đây người qua kẻ lại, ngộ nhỡ bị người ta bắt gặp thì chỉ e mặt mũi của muội muội với muội phu đều mất hết. Bản thân hắn làm ăn cũng không được thoải mái, hơn nữa chỗ muội muội ở hơi hẻo lánh, Dư Tùng vẫn muốn chạy.
“Lần sau lại đến, năm nay huynh còn phải ghé Lâm An vài chuyến, sợ huynh chạy mất hay sao.” Dư Tùng trêu chọc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây