Dư Dung nhìn quanh, vậy mà lại nhìn thấy Dư Quyên. Lúc này nàng ta mặc tốt hơn nhiều khi ở thôn Sa Hà, người cũng cao lên rất nhiều, nhưng người bên cạnh vẫn là Lâm Tử Du.
Nếu Dư Dung không đoán sai thì những phần ăn này chắc chắn là Dư Quyên nghĩ ra. Dư Dung nhìn thấy Dư Quyên tất nhiên Dư Quyên cũng nhìn thấy Dư Dung rồi. Nàng ta nhìn thấy Dư Dung cười nói với chồng. Nàng ta lại nhìn thấy Dư Dung chỉ canh trước mặt Ngô Tương. Ngô Tương vội vàng đặt nó trước mặt Dư Dung, lại không biết Dư Dung hờn dỗi nói câu gì với Ngô Tương, Dư Quyên đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt. Dư Dung dựa vào cái gì hạnh phúc như vậy.
“Tướng công, chúng ta lại gọi thêm bánh đi, hôm nay ăn nhiều chút. Ngày mai chàng đi học rồi muốn, ra ngoài chắc cũng không có nhiều thời gian như vậy.” Dư Dung vừa uống canh vừa nói.
Dư Dung cũng không phải là người keo kiệt, trái lại còn rất hào phóng nhưng sẽ không tiêu xài hoang phí. Điểm này Ngô Tương lại vừa khớp. Ngô Tương cười híp mắt đồng ý, hai người ăn uống no đủ mới quay về. Sau khi quay về mới phát hiện Ngô Vinh đang sốt ruột loanh quanh trước cửa. Hắn ta thoáng cái xông đến Ngô Tương vội vàng chắn ở phía trước: “Tứ đệ làm gì vậy?”
Ngô Vinh gấp đến độ vã mồ hôi: “Tam ca, tam tẩu, nương tử đệ bị ngất rồi, bị băng huyết đã mời đại phu đến khám rồi. Nhưng ngày mai đệ phải đi hóng gió với tiên sinh cho nên xin nhờ tam tẩu đến trông nom một chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây