“Cũng không biết tam thẩm đi theo làm gì.” Dư Dung thấy Viên thị muốn đi, nàng cũng không đoán ra, hơn nữa Viên thị còn cố tình sắp xếp người hầu hạ Tam lão gia.
Ngô Tương nằm trên giường đọc sách, ầm ĩ muốn Dư Dung đút cho hắn. Tính tình Dư Dung cũng tốt, nàng đút từng miếng cá miếng cơm cho hắn ăn xong mới để Thu Đồng cầm bát xuống. Dư Dung ăn cơm rất chậm, còn chưa ăn xong đã nghe thấy bên cạnh ầm ĩ. Dư Dung bảo Thu Đồng ra ngoài xem, Thu Đồng quay lại còn được mười đồng bạc: “Tam nãi nãi, cách vách có chuyện vui, tứ nãi nãi có thai rồi nên phát tiền thưởng cho người hầu.”
Dư Dung đặt bát xuống: “Vậy ta phải đi xem xem, đây đúng là chuyện tốt.” Miêu Thu Văn cũng sắp hai mươi rồi, vào cửa sớm hơn nàng, mang thai là chuyện sớm muộn.
Miêu Thu Văn cực kỳ vui mừng. Lúc nhỏ nàng ta hầu hạ trong phòng lão thái thái, cả ngày cả đêm không ngủ, không biết chịu biết bao nhiêu khổ cực. Vì không muốn gả cho gia nô, nàng ta khó khăn lắm mới thoát khỏi nô tịch gả cho người ngoài. Bây giờ có con huyết mạch tương liên, nàng ta cảm thấy đáng giá. Con trai cũng có thể học hành đạt được công danh, không cần giống như gia nô, có nỗ lực như thế nào đi nữa cũng không thi được công danh.
“Tứ đệ muội tốt hơn chút nào chưa?” Vừa vào cửa đã nhìn thấy Miêu thị nửa nằm trên giường, dựa cái gối nhét dưới eo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây