Ngô Tương cười gằn: “Không cho thì không cho, xem đời dài hay ngắn, những ngày tháng tốt đẹp của con còn ở phía sau. Cho dù là đại muội cũng phải có ngày dựa vào nhà mẹ đẻ, lẽ nào lại trông cậy vào đại ca hay chi thứ ba, hoặc là lão thái thái?” Ngô Tương không sợ, tốt xấu gì hắn cũng là đồng sinh, lại liều mạng vào được thư viện Vô Vi, sau này ắt có tương lai tốt hơn đang đợi hắn. Cuộc sống sung túc của hắn còn ở phía sau.
“Con…” Ngô lão gia nói không thắng con trai, nhưng vẫn có chút tán thưởng loại khí phách thấp thoáng đến từ con trai.
Cuối cùng Ngô lão gia không thuyết phục được Ngô Tương, ông vẫn đưa một trăm lượng cho Ngô Tương, nghe nói lão thái thái lại mắng thật lâu. Chỉ có điều Ngô Tương đích thân đến chỗ lão thái thái làm một bài văn tế, sau đó không ai dám nói thêm gì nữa. Sau khi trở về, Ngô Vinh run cả hai chân, Miêu thị thấy bộ dạng của hắn ta như thế lập tức nổi giận: “Chàng sợ cái gì? Đâu phải chàng tranh cãi với lão thái thái.”
“Tam ca thật lớn gan, đến cả lão thái thái huynh ấy cũng không nể mặt.” Ngô Vinh vẫn đang nghĩ đến chuyện này, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Ngô Tương càng hùng hổ gây rối, nhà họ Ngô lại càng xa cách hắn.
Nhưng Ngô Tương lại vẫn lên thuyền trong nhà đến Lâm An. Hắn không phải loại người tự làm khổ mình, còn thu xếp gọn gàng toàn bộ rương của Dư Dung, đồ dùng của hắn trái lại rất ít. Lần này ba gia đình cùng đi, Miêu Thu Văn và Dư Dung đều là người từng đi xa nhà. Đặc biệt là Dư Dung dày dặn kinh nghiệm đi thuyền, tự chuẩn bị rất nhiều những thứ như quýt đường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây