Ngô Tương ngạc nhiên: “Nàng biết viết chữ à?” Hắn tưởng rằng Dư Dung biết nhận mặt chữ, nhưng không chắc đã biết viết, nhiều lắm cũng chỉ biết viết vài nét, viết tên của bản thân mình đã không tệ rồi. Cho dù là Tiền thị và Miêu thị thì không thể biết được nhiều chữ.
“Viết không đẹp lắm, nhưng cũng biết viết là được rồi.” Ít ra thì trước khi Dư Dung xuyên không về đây, nàng cũng đã tốt nghiệp đại học. Sau khi đến thời cổ đại, đi theo bên cạnh sư phụ, nàng cũng tích cực học hỏi luyện chữ. Chỉ có nàng mới thêu được kinh Phật nhanh nhất và đẹp nhất cũng chính là vì lý do này.
Ngô Tương lại càng cảm thấy vợ nhà mình là một bảo bối, hắn lại gần nói: “Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi.” Vợ xuất chúng như thế, vậy mà người bên cạnh lại không hề hay biết, còn bị hắn lượm được.
Dư Dung không quen hắn lại gần như thế, đẩy hắn muốn đứng dậy, lại bị Ngô Tương bắt lấy tay, từ từ đặt trong lòng bàn tay mình rồi hôn lên, noãn ngọc ôn hương. Mặt Dư Dung đỏ ửng, lại bị Ngô Tương nhìn thấy, bèn hôn thêm vài cái. Sau đó hai người mới rời giường. Thu Đồng hầu hạ ở bên ngoài, thấy hai người bước ra, vội vàng báo cho Dư Dung: “Tam phu nhân, lão thái thái nói rằng khó khăn lắm mọi người mới tụ họp đầy đủ như vậy, nên bảo mọi người đến chỗ ngài ấy tụ họp.”
“Được rồi.” Dư Dung là một cô cháu dâu nên không có quyền dám ra vẻ với lão thái thái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây