Dư Dung cười nói: “Tức ta thì như thế nào? Người đọc sách đầy nhà, lão thái thái còn sợ hư hỏng danh tiếng ấy.” Nhà họ Ngô nhiều người như thế, đất cũng nhiều, nhưng mà sống lại tiết kiệm như thế còn không phải là vì cung cấp cho mấy người đọc sách à. Ba anh em Ngô Tương đọc sách một năm hết ba trăm lượng, đây mới chỉ là những cái lớn thôi. Thế nên biết được nhà các nàng đều không dám xé rách mặt mũi, Dư Dung cũng càng không sợ.
“Tam tẩu có đó không?” Một bộ quần áo màu đỏ đậm lọt vào tầm mắt Dư Dung.
Dư Dung đứng dậy: “Ngũ đệ muội, ta đang trong này.”
Theo lý thuyết thì Tô thị là con gái được gửi nuôi ở nhà bá phụ thì nên cẩn thận dè dặt mới đúng, nhưng Tô thị này lại là người hay khiêu khích nhất. Hễ là chuyện gì nàng ta cũng thích tranh đoạt thắng thua, thích ép người khác xuống, như thế không tốt.
“Là thế này, muội từng hỏi lão thái thái nói là tết năm ngoái không mời đoàn kịch. Muội nghĩ mọi người đều là cháu dâu, nếu chỉ một mình muội ra tiền thì không tốt. Hay là chúng ta mỗi người góp một chút tiền đưa cho lão thái thái mời đoàn kịch để cho lão nhân gia người cũng được vui vẻ một phen.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây