Hai người Dư Dung với Ngô Tương ngồi xe ngựa trở về. Tiền trà hôm nay thu được Trương thị đưa cả cho Dư Dung. Lông mi của Dư Dung không dài nhưng vừa nhìn là biết nàng từng khóc, vì trên lông mi nàng hình như có nước mắt chưa khô. Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa hình như còn có hơi nghiêm túc. Ngô Tương đột nhiên phát hiện ra nương tử nhà mình bình thường hoàn toàn không thích cười cho lắm, chỉ vì dung mạo mềm mại dịu dàng thế nên trông có vẻ rất dễ gần thân thiện. Đây chắc là ưu thế của những người hơi béo một chút.
“A Dung, nàng về trước đi, có người bạn tìm ta uống rượu...” Ngô Tương hỏi một cách thăm dò. Hắn từng thấy Ngô Khôn với Tiền thị cãi nhau, phần lớn là vì những chuyện này, ví dụ như Ngô Khôn muốn ra ngoài mà Tiền thị lại không cho. Hai người lúc nào cũng vì những chuyện này mà cãi nhau, khiến ai ai cũng biết.
Vốn dĩ Dư Dung muốn kiểm kê đồ cưới một chút. Với lại mấy ngày thành hôn này, nàng cũng chưa quen thuộc hết trong nhà, còn muốn chỉnh lý một vài đồ đạc ngoài nhà. Ngô Tương mặc dù quan trọng, nhưng những thứ khác cũng quan trọng, nàng vui vẻ đồng ý: “Được nha, nhưng không được về muộn quá.”
Nàng thả người nhanh như thế này, Ngô Tương lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều. Vốn dĩ hắn còn chuẩn bị một đống lý do biện minh nữa.
Vì thế nên, sau khi Ngô Tương đưa Dư Dung về thì tự cưỡi ngựa ra ngoài, buổi tối ăn cơm đều là ai ở phòng người nấy mà ăn. Dư Dung bảo Thu Đồng gọi tiểu cô Ngô Liên Nhu tới. Thật ra tuổi tác của Ngô Liên Nhu cũng không nhỏ, chỉ kém Dư Dung có hai tuổi, năm sau là cập kê rồi, nhưng chưa từng nghe nói nàng ta được hứa gả cho nhà nào cả.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây