Ngô Lưu thị không thân thiết với hai cô con dâu là chuyện mà trên dưới khắp nhà họ Ngô đều biết. Bà ta cũng chẳng tốt với con dâu lắm, nhưng lại cũng chẳng quản lý các nàng, nên thực tế thì Dư Dung vẫn rất tự do.
“Ăn cơm còn cần dùng tiền à? Giá cả tính toán như thế nào thế?” Dư Dung vẫn thật sự không hiểu.
Ngô Tương giải thích: “Bình thường mọi người ăn uống như nhau, nếu muốn thêm canh hoặc thức ăn khác thì phải trả tiền. Thức ăn giống như thịt gà thì giá cả ở chợ cũng mấy chục văn rồi, chúng ta lấy hai mươi văn cũng như nhau. Sau này nàng ăn nhiều rồi thì sẽ biết.”
Nhìn xung quanh không có ai, Ngô Tương trộm thơm một cái. Dư Dung thẹn thùng đỏ mặt, mắng một câu: “Không nghiêm chỉnh.”
Ngô Tương đắc ý một chút rồi mới làm ra vẻ nghiêm chỉnh đọc sách. Nhìn Dư Dung thêu túi gấm ở bên cạnh, hắn không nhịn được hỏi: “Chỗ kia của nàng còn đau không?” Cả đêm qua hắn đều nhớ rõ nhân nhi cứ thút tha thút thít dưới người mình. Lúc trước hắn cũng từng lén lút xem xuân cung đồ rồi, đám học sinh trong thư viện có ai mà chưa từng xem mấy quyển lưu truyền như thế chứ. Chỉ khi bản thân chân chính trải nghiệm được loại khoái cảm tột đỉnh kia mới không quên được cả đời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây