Dư Dung hít một hơi thật sâu rồi bước vào. Lúc bước vào dường như toàn bộ người nhà đã ở đây rồi, ghế ngồi của lão thái thái được làm bằng gỗ lim tơ vàng. Theo hiểu biết của Dư Dung, nhà họ Ngô chắc chắn không đủ giàu có để dùng loại gỗ lim tơ vàng này, có khả năng là được người khác tặng.
Nhà họ Ngô không phải hộ gia đình lớn gì. Mấy người đàn ông, phụ nữ gặp nhau cũng không cần bức bình phong gì cả. Ngô lão thái thái tầm sáu mươi tuổi, tóc của bà vẫn bóng mượt, ăn mặc còn phú quý hơn mấy con dâu của bà. Thấy Ngô Tương và nàng bước vào, Ngô Lưu thị nhỏ tiếng nhắc nhở một câu: “Lão thái thái, Tương Nhi và thê tử nó đến rồi.”
Hình như Ngô lão thái thái lúc này mới phát hiện ra: “Tương Nhi đến rồi à?”
Ngô Tương kéo Dư Dung quỳ xuống lạy. Tiền thị lại kéo Dư Dung đến trước mặt lão thái thái: “Ngài nhìn này lão thái thái, đây chính là Tam đệ muội...” Nàng ta rất nhiệt tình. Dư dung không cần biết nàng ta có mục đích gì, dù sao nó cũng giúp cho nàng.
“Xin thỉnh an lão thái thái.” Dư Dung cười nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây