Thì ra Lâm thị là người như vậy, có lợi ích là sẽ lập tức cười và nhận lấy.
Mấy người Tiền thị ở lại một lúc rồi rời đi. Thu Đồng lập tức gỡ kim quan xuống, Dư Dung và cô bé hợp sức mới gỡ được xuống. Bên ngoài có người gõ cửa, Dư Dung đáp lại một tiếng, thấy Liên Nhu, một em gái khác của Ngô Tương bước vào, còn bê một cái khay. Bên trên có bánh hoa sen, còn có một phần cơm trắng, một phần canh ngọt, một món thịt và một món rau.
“Chào tam tẩu, ta tưởng nhị tẩu không rảnh cho người mang thức ăn đến, ta vốn là người nhàn rỗi, vì vậy đã chạy đến đây.”
Vị cô nương này khá thú vị, ngoài mặt dường như nói lời đang chỉ điểm cho Dư Dung, nói Tiền thị chỉ là một người nói mồm. Nàng ta có thể mang đến nhiều đồ ăn, cũng chứng minh nàng ta đến để kết giao. Dư Dung cười nói: “Đa tạ muội, ta vừa đến, như người mù sờ voi, cái gì cũng không biết. Nếu được, muội cũng ngồi xuống ăn cũng ta đi.”
Trong lòng Ngô Liên Nhu thấp thỏm không yên. Nàng ta nghĩ kỹ rồi, nếu tam tẩu là người như đại tẩu, ích kỷ hèn nhát chỉ muốn nhận lợi ích từ người khác, không để ý đến tình cảm, vậy thì nàng ta không mong đợi gì nữa. Nhưng bây giờ rõ ràng thấy tam tẩu có ý tốt với mình, không khỏi vui vẻ trong lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây