Nữ tử họ Vương đó không có gì đáng lo ngại. Đây không phải vấn đề giữa muội và nàng ta, mà là vấn đề giữa muội và tướng công của muội. Nếu muội có thể thay đổi hắn, khiến hắn đối xử tốt với muội, vậy thì không còn chuyện gì nữa. Nếu không thay đổi được, Dung tỷ vẫn khuyên muội nên hòa ly.”
Tôn Vân Vân nghe những lời này, như sét đánh ngang tai. Đúng vậy, liên quan gì đến cô gái bán đậu phụ đó. Chủ yếu vẫn là bản thân anh họ rõ ràng đã đính hôn với nàng từ lâu, còn có chuyện này, nếu đã không muốn từ hôn, thành thân xong mới giận dữ giống như bản thân nàng ta đang cản đường hắn vậy.
“Dung tỷ, muội hiểu rồi, sau này muội sẽ sống thật tốt.”
Tôn Vân Vân kiên trì muốn ở lại nhà Dư Dung, buổi sáng còn dậy cùng Dư Dung, giúp Dư Dung khâu đế giày, bởi vì lúc trước nàng ta cũng từng làm. Hai chị em vừa nói chuyện, vừa làm giày, ngày tháng trôi qua rất nhanh. Tâm trạng của Tôn Vân Vân cũng tốt hơn. Lúc trước nàng ta toàn nghe người ta nói mợ ba tính tình không tốt, nhưng bây giờ sống cùng nhau ngược lại lại cảm thấy Trương thị rất nhiệt tình, Dư Dung cũng rất tốt, dần dần lấy lại chút dáng vẻ của thiếu nữ.
“Tam cữu mẫu, đây là hoa thêu hôm nay con học với Dung tỷ? Người thấy đóa hoa này thêu thế nào?” Tôn Vân Vân giơ bông hoa thêu trong tay lên cho Trương thị xem.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây