Ngô Tương hờ hững. Niềm vui được xem trọng ở nhà họ Dư, giờ đã bị Ngô Lưu thị dập tắt, hắn thản nhiên nói: “Chuyện của muội muội mặc dù là chuyện lớn, nhưng con bé cũng phải cần huynh trưởng có tiền đồ để làm chỗ dựa. Nếu ta giống như đại ca, không chừng sẽ bị thông gia khinh thường?”
Lúc này Ngô Lưu thị mới mỉm cười: “Cha con cũng đã về rồi, bảo ta gọi con về ăn.”
Dư Dung rời khỏi phòng của Dư Tùng, lại về phòng mình, thấy Dư Bội đặt chân lên giường của nàng. Bởi vì cô bé lúc nào cũng lười, Điền thị và bà cụ Dư cũng không phải là người chịu khó gì, cho nên Dư Bội nhìn mặt thì sáng sủa. Thật ra trên người đất bám từng lớp, dưới chân thối hoa thối hoắc đến mức hun người khác choáng váng. Hơn nữa Dư Bội rất thích ăn đồ ngọt, cho nên vừa mở miệng đã thấy ngay hàm răng lốm đốm chỗ vàng chỗ đen hôi thối.
Dư Bội vừa xoa chân lên khăn trải giường, vừa nhìn tranh trên sách. Đáng tiếc cô bé không biết chữ, cả sách cũng cầm ngược, chỉ biết là bức tranh kia đẹp nên nhìn mà thôi.
“Bội Bội, sao muội lại đến phòng của ta?” Dư Dung không vui hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây