Dư Tùng cũng có thể góp chút hàng vào bán cùng. Đây là chuyện hai bên cùng có lợi. Lần này Dư Dung không dám đi ra nữa, Ngô Tương nói chuyện với Dư Tùng xong, thấy Dư Dung không đi ra cũng lễ phép rời đi.
Trương thị thở dài: “Xem ra cuộc sống của Ngô cô gia cũng không được tốt lắm, còn phải tự đi kiếm tiền.”
Dư Tùng nói: “Mọi người đều biết nhà họ Ngô đông người, người đọc sách cũng nhiều, hiện tại ngay cả giấy và bút mực đều vừa đắt vừa hiếm, chia cho mỗi người còn có nhiêu đâu. Con nghe nói tam ca đều dựa vào đồ cưới của Chung tiểu thư để trang trải cuộc sống. Nhà họ Chung có đầy tớ nói Chung tiểu thư và tam ca sống cũng rất vất vả.”
Đừng chỉ thấy vẻ huy hoàng của nhà họ Chung, hiện tại nhà họ Chung đã phải dựa vào cầm cố đồ vật để sống qua ngày. Đồ cưới của Chung tiểu thư còn có thể duy trì một thời gian. Nhưng Lý thị cũng nói rồi, phần lớn ruộng trong của hồi môn của Chung tiểu thư đều là ruộng xấu, nhìn tưởng nhiều, thực ra thu hoạch cũng chả có bao nhiêu.
Người làm buôn bán như Dư Tùng hiểu rõ những vấn đề này. Ví dụ như của hồi môn của Chung tiểu thư ngoài mấy quyển sách có lời chú giải ra, những quyển sách này còn đáng giá hơn cả vàng bạc châu báu. Mà những đồ cưới linh tinh khác cũng không có giá trị gì mấy. Gần đây hắn đang chuẩn bị đồ cưới cùng Dư Dung, một thương nhân như hắn chỉ có thể chuẩn bị nhiều hiện vật làm của hồi môn. Ví dụ muội muội am hiểu dệt vải và thêu thùa, hắn sẽ chuyên môn tìm cách tạo ra một máy dệt vừa tinh xảo vừa có thể dệt ra nhiều loại vải khác nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây