“Bình thường còn hay nói ta đối xử tệ bạc với các nàng, mà ngươi cũng thấy Triệu thị là loại người nào rồi đấy, chính là cái loại mặt người dạ thú đấy. Nhìn qua cứ tưởng người tốt, nhưng thực tế lại khiến ta làm bà bà độc ác nhiều năm như vậy. Đối xử nữ nhi của chính mình còn như vậy, may mắn hôm qua ngươi với lão tam đến đây. Nếu không ta thấy Quyên Nhi sẽ không sống nổi.”
Đa số mọi người đều là kiểu mềm nắn rắn buông. Trước kia Trương thị còn từng mắng bà cụ Dư, nhưng vào thời khắc mấu chốt Trương thị lại vô cùng khí thế. Bà cụ Dư ngược lại còn chủ động bày tỏ thiện ý với Trương thị. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu thực ra cũng là một môn học. Dư Dung nhìn mà nghiền ngẫm, bỗng nghe thấy Trương thị nói: “Là người kia của Dung Dung ngày hôm nay đội trời tuyết lớn kéo một xe than qua cho chúng con. Con nghĩ một nhà mình cũng không thể dùng hết nhiều như vậy, mà cha nương hai lão nhân ở nhà. Con để Dung nhi mang một bao qua bên này, hai người cũng không cần dùng tiết kiệm đâu.”
Bà cụ Dư nhếch miệng cười: “Cảm ơn các ngươi, khiến các ngươi lo lắng rồi. Chỗ ta còn có điểm tâm mà vợ tam lang để lại, Dung Dung đến ăn cùng ta đi!”
Đây vốn chỉ là một lời khách sáo, Dư Dung vội nói: “Nếu là đồ tam tẩu để cho nãi ăn thì nãi cứ ăn đi, bọn con không ăn đâu.”
Nói thêm vài câu, hai mẹ con được Dư Tùng che chở rời đi. Dư Tùng có mấy đồng bọn từ thuở nhỏ ở trong thôn, hắn đưa Dư Dung và Trương thị về nhà rồi đi ra ngoài chơi. Trương thị thì kéo Dư Dung xuống xem dưới hầm. Căn hầm được ông ba Dư xây rất rộng, có để gạo và rau xanh, còn có hoa màu không biết kiếm được từ khi nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây