“Muội nói linh tinh cái gì thế, khùng khùng điên điên, ta chỉ nói một câu. Nương ta đã sớm từ chối thẩm thẩm tốt của muội rồi, là thẩm thẩm tốt của muội đến nhà ta làm loạn, bị ca ta đánh ra ngoài rồi. Tin hay không thì tùy muội, con người luôn phải hướng về nơi cao hơn, muội nghĩ kĩ lại những lời của ta đi.”
Nói xong, nàng bèn đẩy Dư Quyên ra ngoài: “Trong nhà muội bây giờ còn có một đống chuyện, muội còn đến gây phiền phức cho ta, hừ.”
Dư Dung không phải dễ chọc đến. Nàng ngày càng nhận thức được tầm quan trọng của danh tiếng một người con gái, có thể chỉ vì một câu nói mà đã bị thân bại danh liệt.
Buổi tối, cả nhà ăn cơm, Dư Tùng than thở nói: “Gần đây chủ nhà không phải muốn đổi thành tiệm lương thực rồi sao? Lương thực bị cướp khá nhiều, nạn dân cũng ngày càng nhiều rồi. Bình thường Dung Dung ở nhà một mình không an toàn, gần đây ta phải làm mộc, nên ở lại nhà cho rồi.”
Xử lí xong chuyện của cửa hàng, Dư Tùng cũng nên làm lại nghề cũ rồi. Hắn cũng học mấy năm nghề mộc. Được sự gợi ý của muội muội, hắn hoàn toàn có thể làm tốt cửa hàng gia cụ, sau đó trang trí như ở nhà, như vậy cũng có thể bán đắt hàng hơn. Giống như Dư Dung bán đồ cưới hoặc quần áo, đều làm hết khả năng của mình, muốn chạy cửa hàng đến trong huyện, thì hắn cũng cần một chút tiền vốn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây