Bà ta hiểu bà thông gia này, tuy rằng nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lòng dạ vẫn cứ hẹp hòi. May thay bà ta sinh được cô con gái có đầu óc, hiểu biết, khi chung sống lại càng thoải mái.
Đợi ra khỏi cổng chính, Quý Hoàng thị lại lấy lòng liếc Dư Dung. Nơi ở của Quý Song Nhi là một gian phòng nhỏ, bọn nha hoàn của Quý Song Nhi đã sớm ra ngoài nghênh đón. Sau khi Dư Dung vén rèm bước vào, nàng thấy Quý Song Nhi nửa nằm trên giường, còn kê một cái gối sau lưng. Tóc nàng ta đã búi lên rồi, da dẻ cũng rất hồng hào. Quý Hoàng thị đẩy Dư Dung ra, nói chuyện dịu dàng với Quý Song Nhi.
Quý Hoàng thị dặn dò nhiều đến nỗi Quý Song Nhi cũng thấy phiền, mới nói: “Ta biết con và Dung Dung rất thân thiết, lần này đưa con bé theo tới đây, tỷ muội các con nói chuyện đi.” Không biết có phải lo sợ Dư Dung nói với Quý Song Nhi chuyện khi nãy, bà ta ngồi ở đó không đi.
Dư Dung và Quý Song Nhi chỉ có thể hàn huyên vài câu. Quý Hoàng thị lại nói trời không còn sớm nữa, Dư Dung mới rời đi theo bà ta, nhưng bầu không khí khác hắn lúc đến. Dư Dung và Quý Hoàng thị cũng hết sức khó xử, nhưng Quý Hoàng thị dù sao cũng là người phụ nữ làm ăn, da mặt dày hơn người khác một chút.
Về đến trên trấn, hai người bèn ai đi đường nấy. Nàng về nhà tiếp tục dệt vải, đợi Vương Tuyết và Trương thị trở về sẽ châm biếm chuyện trải qua hôm nay. Vương Tuyết là một cô bé lanh lợi, vừa nghe đã cảm thấy không đúng: “Bà ta ấy à, chỉ không muốn Dung tỷ lọt vào mắt xanh của Lý lão thái thái, bà ta có tâm tư gì chứ? Dung tỷ nhà chúng ta tốt hơn con gái bà ta nhiều, hơn nữa quán trọ của bọn họ chỉ làm ăn tàm tạm, còn không làm ăn tốt bằng cửa hàng của Tùng ca, ra vẻ ta đây gì chứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây