Hơn nữa, chi thứ ba nhà họ Dư đã có cửa hàng và nhà ở trên trấn, không thể lại quay trở về thôn, để con gái ngày ngày làm việc nhà cho nhà họ Lâm được. Con người bà cũng không muốn ép buộc người ta, chỉ nói: “Chúng ta còn muốn giữ con bé hai năm nữa. Tử Du lại đến tuổi kết hôn, vẫn nên chọn người khác thì hơn.”
Nương tử tú tài vẫn cười nói: “Có thể đính hôn trước, đợi hai năm sau chúng ta lại bàn chuyện hôn nhân.”
Nhưng Trương thị biết chuyện bất thường là chuyện chẳng lành, bà trực tiếp từ chối: “Chuyện này không được đâu, nhà chúng ta không với cao được.” Nói xong, bà không nói thêm gì khác nữa.
Lúc này nương tử tú tài mới đứng dậy rời đi. Trương thị đợi Dư Dung và Dư Thụ trở về, lại nói với ông ba Dư: “Ta thấy vẫn để Tiểu Thụ chuyển qua Thảo Phố đi, chẳng qua chỉ là chuyện tốn thêm vài lượng bạc. Lỡ như Lâm tú tài trả thù thì cũng không tốt với Tiểu Thụ.” Chủ yếu là Trương thị biết lòng trả thù của con người đều rất mạnh. Đặc biệt là người không được xem là rộng lượng như nương tử tú tài thì càng như vậy.
“Nương nói có lí, hơn nữa Dư Quyên vốn không phải là người đầu óc rõ ràng cho lắm, lỡ ghi hận con thì không tốt.” Dư Dung nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây