“Lần này bên nhà tỷ ta có một người cao quý trở về từ kinh thành, bởi vì là bậc trưởng bối, tuổi chênh lệch khá nhiều nên phải biếu quà.”
Dư Dung vừa nghe, nghĩ một chút bèn hỏi: “Được thì cũng được. Công tử muốn thêu loại kinh văn nào? Chẳng hạn như làm thành hình quyển cuộn hay hình dáng như quyển sách? Cần kiểu chữ gì?”
Vừa nghe đã biết là người sành sỏi, Ngô Tương vội nói: “Làm thành quyển cuộn đi, sau đó thêu thể chữ Vệ phu nhân. Về giá cả, Dư tiểu thư cứ yên tâm, tiểu thư thấy năm mươi lượng có được không?”
“Ngô công tử quả là một người thẳng thắn. Nếu đã như thế, ta sẽ viết một giấy cho ngài.” Dư Dung đương nhiên vui vẻ khi gặp được một người chủ thuê lớn như vậy.
Vị Ngô công tử này càng hào sảng hơn mà đưa tiền trước cho Dư Dung, trái tim Dư Dung như muốn nhảy ra ngoài. Trước đây khi còn ở phường thêu Cố thị, nàng cũng từng kiếm được nhiều như thế nhưng những khoản tiền đó đều thuộc về phường thêu chứ không phải của nàng, bây giờ thì đã thật sự thuộc về nàng. Dư Dung viết biên lai cho Ngô Tương xong, hai bản, Ngô Tương ngẩng đầu nhìn Dư Dung rồi hàm súc dời ánh mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây