“Không vội, người ta không đến mời khách, chúng ta đến trước làm gì chứ!”
Lý thị cả ngày đều hoa mắt chóng mặt, dường như đã tự cho mình là “phu nhân cáo mệnh”* rồi: “Mai Mai, con đi nói với bà ít ngày nữa chúng ta sẽ đến nhà họ Chung cầu hôn.” Lần này nếu không nhờ có danh sư mà nhà họ Chung mời đến, Dư Phụng muốn đỗ tú tài cũng khó. Đương nhiên chính bản thân Dư Phụng cũng cố gắng, nếu không nhà họ Chung và nhà họ Ngô đều có con trai đi thi nhưng không một người đỗ.
*Phu nhân cáo mệnh: Chức danh có từ thời Tống, ban cho vợ hoặc mẹ của quan trong triều.
Dư Mai càng ngày càng kiêu ngạo. Nàng ta nhìn thoáng qua Tần Tuyết Mai rồi cười lạnh một tiếng, lập tức đi thẳng đến phòng bà cụ Dư. Trong phòng bà cụ Dư chật ních người, bà ta lớn tiếng nói: “Phụng Nhi nhà chúng ta, từ nhỏ ta đã biết nó không giống với những đứa trẻ khác, nó vừa thông minh lại vừa hiếu thảo. Nhà chúng ta nghèo, không đủ tiền mua sách. Là ta đem cái mặt già này ra đi vay tiền chung với gia đình chúng nó, chịu không biết bao nhiêu cơn giận. Ta lo vừa sợ bấy lâu nay. Bây giờ nó xem như có tiền đồ rồi...”
“Từ này về sau ngài sẽ giống như lão phu nhân trên sân khấu kịch rồi...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây