Lúc này mới nhìn thấy Dư Tùng đang dỡ hàng, nàng vội vàng đi đến: “Ca, sao huynh đi lâu như vậy?” Dư Tùng thật sự rất là vất vả, khó khăn lắm hắn mới quen được thêm vài người ở Lâm An . Hơn nữa gửi lại hàng thổ sản của Thảo Phố ở Lâm An bán cũng có thể lời được phần giá chênh lệch này.
“Có chút chuyện quấn chân.”
Dư Tùng vừa bảo người tiêu cục dỡ hàng vừa nhỏ giọng hỏi Dư Dung: “Ngô công tử đã nói chuyện của bà nội chưa?” Thấy Dư Dung gật đầu, hắn mới nói: “Chuyện này may mắn mà có Ngô công tử. Tam ca cũng bị lừa rồi, e rằng bà nội muốn kiếm về chút vốn liếng từ Chung tiểu thư. Sau này chỉ cần là bà nội tới tìm, mọi người không được tin lời bà nữa.”
Nắng chiều ngả về tây, dáng người Dư Tùng lại cao lên, hắn chịu khổ rất giỏi lại biết vươn lên, ca ca như vậy chính là niềm kiêu ngạo của Dư Dung. Trong lòng Dư Dung vừa động nhớ đến Quý Song Nhi thế là ngậm miệng không nói gì.
Dư Tùng sóng vai với muội muội đi về, hắn nói: “Nạn dân càng ngày càng nhiều, chỗ chúng ta chắc chắn cũng sẽ có, ngày thường muội ở nhà phải đóng chặt cửa sổ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây