“Đây là khế ước đỏ lấy từ quan phủ, tỷ yên tâm, ta chắc chắn sẽ bàn giao cho tỷ trong thời gian quy định.” Tiền càng ít như vậy cũng có nghĩa là thời gian may đồ cũng ngắn hơn, gần như hơn nửa tháng là có thể may xong.
Ngô đại nãi nãi còn chuẩn bị quỵt tiền nhưng thấy Dư Dung khôn khéo như vậy nhất thời cũng không có cách chỉ lúng túng đồng ý. Ngô đại nãi nãi cảm thấy mình bỗng dưng phải chi ra nhiều tiền như vậy trong lòng không vui cũng không phái xe đưa Dư Dung quay về.
Lúc Dư Dung ra ngoài lại bị Tiền thị mời qua, bây giờ nàng ta là quản sự nãi nãi. Tiền thị là một người lanh lẹ, nàng ta cười nói: “Muội ngồi thêm một lúc, muội là người ta tiến cử, đợi lát nữa xe của nhà chúng ta đến thì muội lại về.”
“Cảm ơn tỷ.” Dư Dung nói cảm ơn.
Tiền thị là một người rất bận, hầu hạ bên người nàng ta có một bà tử một tiểu nha đầu đều có dáng vẻ khôn khéo tài giỏi. Người uống trà cùng với Dư Dung là nha đầu bên người của Tiền thị, nàng ta bưng đậu phộng lên cho Dư Dung ăn: “Dư tiểu thư, người nếm thử? Cái này ăn rất ngon, đều là trong nhà rang.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây