Vương Tuyết lại là một cô gái tâm tư nhanh nhẹn: “Sao muội có thể cầm tiền của Dung tỷ, tháng này tam bá mẫu lại tăng tiền lương cho muội, muội có tiền có thể mua được quần áo.” Vương Tuyết làm việc chịu khó lại không sợ khổ, vốn là quan hệ thân thích tốt hơn nhiều Trần Nguyệt Hương tay chân vụng về, cho nên Trương thị làm chủ tăng một trăm văn cho Vương Tuyết. Đừng xem thường ba trăm văn này. Hết một năm này Vương Tuyết còn hơn hai năm hơn nữa ăn ở đều chi thứ ba nhà họ Dư lo hết, cho nên Vương Tuyết rất là cảm kích chí ít Dư Dung sống chung với nàng khá là hòa thuận.
“Muội không đủ cứ nói cho tỷ là được.” Dư Dung cười không lên tiếng.
Đến ngày đi nhà Dư đại cô, Dư Tùng thuê xe ngựa đưa mọi người đi, Dư Dung xách theo hộp quà tinh xảo đựng bánh hồ điệp nàng tự mình làm. Dư Tùng nhìn muội muội hôm nay trang điểm lại cảm thấy mới lạ, bởi vì đã là mùa hè muội muội chỉ mặc váy tơ lụa màu xanh dương bên ngoài khoác lụa mỏng, trên đầu cài một đôi trâm gỗ, không xa hoa lại mới mẻ. Dư Tùng không khỏi có cảm giác muội muội nhà mình mới trưởng thành.
Từ Thảo Phố đến trấn Ngự Kiều còn rất xa, có điều ra roi thúc ngựa lại rất nhanh không đến hai canh giờ đã đến rồi. Hôm nay nhà họ Tôn khách khứa đầy nhà. Mặc dù Dư đại cô không được đẹp nhưng là một người phụ nữ khôn khéo, trông thấy chi thứ ba nhà họ Dư đều ăn mặc gọn gàng còn mang theo lễ vật đến bèn để chồng của bà ta Tôn chưởng quầy đến đón bọn họ tiến vào.
Việc buôn bán của cửa hàng gạo của nhà họ Tôn là độc đại ở trấn Ngự Kiều, người trấn trên nói chuyện khác với người của thôn Sa Hà, bà cụ Dư thấy Dư Dung lại thấy thân thiết hơn chút. Đương nhiên bà cụ Dư yêu nhất vẫn là Dư Bội cô gái có phúc trong truyền thuyết kia. Mặc dù cô bé biết làm ra vẻ nhưng vẫn rất khách khí rất cẩn thận với người sống tốt hơn cô bé.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây