“Tôi đi kêu An An nhà chúng tôi lại đây hỏi chuyện, lỡ như không phải nó làm thì sao?”
Bà Ba Mã cười khẩy nói:
“Không phải? Nếu không phải thì tôi đứng yên cho bà mắng! Cháu nội nhà đội trưởng có thể làm chứng, mấy đứa trẻ đều bị đánh, lần này chống mắt xem nhà họ Lâm các người làm sao!”
Tôn Ngân Hoa thấy thế thì hơi luống cuống, nếu đúng là mấy đứa trẻ bị đánh thì không chừng là thật.
Con bé An An này làm sao vậy chứ, động kinh à?
Hay óc bị chập mạch?
Tôn Ngân Hoa đành về nhà tìm người, nhưng không thấy bóng người, ngược lại có mấy nhà đến mắng vốn, bao gồm con dâu của đội trưởng cũng dắt Sài Đại Bảo tìm tới cửa.
Tôn Ngân Hoa rốt cuộc tin tưởng chuyện này, con bé An An thật sự đánh người.
Nhưng nghe thật khiến người hoang mang.
Có điều không thể phủ nhận chuyện này.
Tôn Ngân Hoa ngẫm nghĩ, cho rằng đây không phải chuyện lớn:
“Con nít đánh nhau là chuyện thường, lát nữa tôi sẽ dạy lại An An sau, không phải chuyện to tát gì.”
Bà Ba Mã khó chịu nói:
“Thế này còn chưa phải chuyện lớn à? Bị đánh tét mông rồi đây.”
Con dâu của đội trưởng cũng lên tiếng:
“Đúng rồi, Đại Bảo nhà chúng tôi cũng bị đánh, trên lưng cũng có.”
Thời này con nít bị đánh là chuyện thường tình, nhưng bị người khác đánh thì không được.
Đặc biệt là lần này mấy gia đình cùng kéo đến, tràn đầy tự tin, quyết phải tính sổ với nhà cụ Lâm.
Bọn họ còn có một ý tưởng mịt mờ khác. Nhà cụ Lâm bởi vì có đứa con trai có tiền đồ nên cả gia đình cũng được sung sướng theo, chuyện tốt gì đều là nhà cụ Lâm được hưởng trước, người trong đội đã sớm có ý tưởng, chỉ là lúc bình thường không tiện sinh sự, lần này rốt cuộc tìm được cớ. Họ không sợ gây lớn chuyện, bởi vì Lâm An An không có cha mẹ ở bên, là một cô bé có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, dù chịu ấm ức cũng không ai chống lưng cho cô.
Cho nên bọn họ trong lòng không kiêng nể gì, muốn bà cụ Tôn Ngân Hoa đánh Lâm An An một trận tơi bời.
Đúng là Tôn Ngân Hoa ôm ý tưởng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bà cụ biết rõ trong nhà tuy có một thành viên có tiền đồ, nhưng nếu thật sự làm lớn chuyện thì nhà mình sẽ bị tổn thất lớn nhất. Lỡ làm hỏng thanh danh truyền vào bộ đội, ảnh hưởng thằng Hai thì phải làm sao?
Thằng Hai gặp trắc trở thì cả nhà cũng xui xẻo theo.
Bởi vậy lúc bình thường Tôn Ngân Hoa ít khi gây chú ý, chưa bao giờ “Ỷ thế hiếp người“. Cấm con cái nhà họ không được làm trùm quậy trong thôn, phải đi theo ra đồng làm việc, nhỏ quá không làm việc được thì cho ở nhà chơi.
Lúc này cháu gái Lâm An An ngoan nhất nhà chuốc lấy phiền phức như vậy, trong lòng Tôn Ngân Hoa khá là bực mình, bà cụ tức giận còn hơn những người này, càng muốn dạy dỗ cháu gái.
Lâm An An đang cùng bác sĩ Ngô về đội.
Thật ra điều kiện khám bệnh trong huyện cũng không tốt, bởi vì bệnh viện huyện không có máy móc tiên tiến, chỉ có thể dựa vào một số phản ứng của Lâm An An phán đoán tình trnạg bệnh trong não bộ.
Nhìn bộ dạng xanh xao vàng vọt, rất yếu ớt của Lâm An An, bác sĩ cho đơn thuốc chấn động não nhẹ, suy dinh dưỡng nặng. Nguyên nhân nhấn mạnh ‘nặng’ là vì thời nay mọi người phổ biến suy dinh dưỡng, thân thể của Lâm An An yếu hơn người bình thường một chút. Bác sĩ kêu họ cầm đơn thuốc đi bộ hậu cần lĩnh chút sản phẩm dinh dưỡng như đậu nành, đường nỏ này nọ, lại dặn dò về nhà phải bảo vệ đầu như thế nào.