Hai tay Phó Xảo Ngôn run lên, nắm chặt thành nắm đấm.
Vào Ngõ Vĩnh Hạng, trừ khi nàng chịu đựng đến khi hai mươi lăm tuổi thì mới được xuất cung, nếu không... sẽ thành tro bụi, không có chỗ chôn thân.
Diệp Chân không muốn cho nàng sống, Lý Lan dĩ nhiên cũng chẳng thèm quan tâm đến chết sống của một tiểu cung nữ nhỏ bé, thân cô thế cô như thế.
Nàng như một cây cỏ lau trong nước, tùy ý bị người khác bẻ xuống chơi đùa, chốc lát sau thì bị đạp xuống bùn.
Phó Xảo Ngôn nhìn Lý Lan đăm đăm, trong mắt nàng có những điều khó nói, khó tả, tựa như oán trách, lại như hận thù, nhưng Lý Lan dường như chẳng hề nhìn thấy, thầm tưởng rằng nàng đang im lặng cầu xin.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây