Bạch di nương ở Toái Ngọc các.
Thời gian đã muộn, nhưng trong phòng ngủ của Bạch di nương vẫn còn sáng đèn. Thẩm Nguyên Bích vẻ mặt hưng phấn kéo cánh tay Bạch di nương: “Nương, người không có nhìn thấy đâu, con nhỏ tiểu tiện nhân kia làm lạc mất tiểu thúc thúc, bị tổ phụ nhốt vào trong từ đường, thật sự là hả lòng hả dạ mà!”
“Thất tiểu thư!” Giọng nói của Bạch di nương luôn mềm mại không nhanh không chậm, làm cho người ta nghe xong liền cảm thấy thoải mái, “Tỳ thiếp đã nói bao nhiêu lần với ngài rồi, ngài là chủ tử, ta là nô tỳ, ngài chỉ có thể gọi phu nhân một tiếng nương, đối với ta, ngài chỉ có thể gọi một tiếng di nương!”
“Nơi này lại không có người bên ngoài! Di nương ngài thật sự là quá cẩn thận!”
Bạch di nương chậm rãi nói: “Chúng ta ăn nhờ ở đậu, tự nhiên phải cẩn thận khắp nơi. Chỉ cần ta biết trong lòng ngài coi ta như nương là đủ rồi, cần gì phải gọi ra ngoài miệng chứ? Vạn nhất một ngày nào đó, ngài không cẩn thận lỡ miệng gọi, để lão gia nghe thấy, chẳng phải là sẽ chọc hắn không vui sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây