Hoàng đế ngồi xuống bên giường hắn, thần sắc có vài phần ngưng trọng nói: “Uyên nhi, con cảm thấy thế nào rồi?”
Dữu Thiệu Uyên “suy yếu” nói: “Phụ hoàng, con không có việc gì.” Miệng thì nói không có việc gì, tiếp theo lại nói: “Thích khách bôi kịch độc lên binh khí, nếu không phải Tôn thái y cứu chữa kịp thời, chỉ sợ nhi tử sẽ không gặp phụ hoàng được nữa!”
Hoàng đế mặt trầm như nước: “Con dưỡng bệnh cho thật tốt đi, đừng suy nghĩ gì cả. Đợi trẫm bắt được thích khách to gan lớn mật, sẽ lột da rút gân hết tất cả bọn họ, xả cơn giận này cho con.”
Dữu Cảnh Niên ở bên cạnh nhắc nhở: “Bệ hạ, Tam ca vừa mới tỉnh lại, thái y nói thân thể huynh ấy suy yếu, không thể nói quá nhiều, miễn cho liên lụy đến miệng vết thương của huynh ấy.”
Tấn Nguyên Đế gật gật đầu, đứng dậy nói với Dữu Thiệu Uyên: “Vậy con cứ an tâm dưỡng bệnh đi!” Thái giám Trương Sĩ Đức bên người Hoàng đế vội vàng đi lên, đỡ cánh tay của Nguyên Đế.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây