Tất cả mọi người đều tò mò, lại biết tính tình Tạ Thuần, không dám vây quanh hắn, Tạ Thuần cầm lấy ngọn đèn lồng kia, nhắm mắt suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng lắc đầu. Tạ Thuần thản nhiên nhìn Mạc lão Tam một cái nói: “Câu đố này rốt cuộc là do ai đưa ra, trên đời này thật sự có thứ như vậy? Ngươi không lừa gạt ta đó chứ?”
Mạc lão Tam cười rạng rỡ, “Tiểu nhân nào dám trêu chọc các vị công tử, bí ẩn của câu đố này chính là do Thái tử Mân Văn của Bắc Yến đề ra tại hội đèn lồng Trường An của tết Nguyên Tiêu năm ngoái, vào tết Nguyên Tiêu năm ngoái đường huynh của tiểu nhân đi Bắc Yến quốc nhập hàng, trở về đã nói câu đố này với tiểu nhân, tiểu nhân mới can đảm lấy ra dùng.”
“Thái tử Mân Văn?” Lần này chẳng những ngay cả quần chúng vây xem, mà ngay cả đệ tử sĩ tộc dáng vẻ đoan chính cũng đều bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Sắc mặt Tam hoàng tử cùng Tạ Thuần đều ngưng trọng hẳn lên. Trao đổi ánh mắt, Tam hoàng tử có vài phần bất đắc dĩ nói: “Thái tử Mân Văn đại tài, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Thẩm Nguyên Ngọc âm thầm cảm thấy hiếu kỳ, Thái tử Mân Văn này rốt cuộc là nhân vật gì, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử? Thiên tài độc nhất vô nhị chẳng gì sánh bằng? Trường An và Kiến Khang cách nhau vạn dặm, nhưng trở lại Kiến Khang hơn một tháng, đã nghe thấy vô số người nhắc tới nhân vật truyền kỳ này, ngay cả tiểu nha hoàn bên cạnh nàng cũng biết Thái tử Mân Văn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây