Bên trong Khiêm Thối đường, bầu không khí ngột ngạt, cả nhà ngồi buồn bực. Bởi vì Thẩm Hoằng truyền lời, Hồ Dương quận chúa phải xuất phát trước khi mặt trời lặn, chạy tới biệt viện Đông Giao. Đại nha hoàn Tước Nhi đang chỉ huy một đám tiểu nha đầu lục tung thu thập hành lý. Bất quá tâm tình các chủ tử hiển nhiên đều không tốt, cho nên tất cả bọn nha hoàn đều rón rén, ai cũng không dám gây ra quá nhiều tiếng ồn.
Hồ Dương quận chúa ngồi trên giường, trên mặt như phủ một tầng sương.
Thẩm Huy thần sắc ngưng trọng ngồi ở một bên: “Ta đã sớm khuyên bà rồi, bảo bà không nên động đến hai nha hoàn kia, phụ thân ghét nhất chính là người không chịu nghe lời làm theo ý mình, mà bà cứ không nghe lời ta...”
“Không nên động đến hai nha hoàn kia?” Hồ Dương quận chúa liên tục cười lạnh: “Lúc ấy ta tìm ông thương lượng, không phải ông cũng đồng ý sao? Lại nói không thu thập các nàng, chẳng lẽ muốn để người khác nắm được nhược điểm của chúng ta, tùy tiện nhào nắn? Ông là cái đồ vô dụng, bản thân mình kém cỏi, một lòng chỉ muốn nhìn sắc mặt lão thái gia! Bản thân không đứng vững, chẳng lẽ chỉ chờ vị trí tông tử từ trên trời rơi xuống đập vào đầu ông sao? Hừ!”
Hồ Dương quận chúa vô cùng hiểu rõ Thẩm Huy. Gặp phải sự tình chỉ biết xô đẩy, không có nửa điểm gánh vác, bà ta thật sự quá thất vọng!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây