Thẩm Nguyên Ngọc vừa nhìn tình hình này liền đoán được tám chín phần. Thẩm Nguyên Bích có tính tình gì, nàng thập phần hiểu rõ, tất nhiên là thấy Thẩm Nguyên Thư được Ninh Đức trưởng công chúa phân biệt đối xử, trong lòng vô cùng ghen tị ghen ghét. Chỉ muốn thừa dịp hôm nay có cơ hội như vậy, kết giao với một ít quý nữ, tiến lên nịnh bợ Tân An công chúa, Dự Chương công chúa, lại không biết Tân An công chúa cùng Dữu Oánh sớm đã hận chết Thẩm Nguyên Ngọc, Thẩm Nguyên Bích là muội muội cùng cha khác mẹ, các nàng tất sẽ sẽ giở trò để trêu chọc nàng ta.
Quả nhiên chợt nghe Tân An công chúa lạnh lùng nói: “Chúng ta đang nói chuyện ngon lành, một đứa hạ tiện do di nương sinh ra như ngươi tới góp vui cái gì? Cũng không phải là không có người mời chúng ta! Biểu muội Nguyên Trân ở ngay đây! Cũng không soi gương mình là thân phận gì, có tư cách gì mà nói chuyện với mấy người chúng ta hả?” Nói chuyện với Thẩm Nguyên Bích, nhưng lúc nào ánh mắt cũng tập trung vào Thẩm Nguyên Ngọc, giống như là đang thị uy.
Thẩm Nguyên Trân đối với bất kỳ người nào ở tiểu đại phòng cũng không có hảo cảm, ước gì nhìn các nàng mỗi người đều xấu mặt. Chẳng những không giúp tỷ muội nói chuyện, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng: “Không có dùi kim cang, sao dám hàn sứ vỡ [1]! Công chúa điện hạ là nhân vật gì, thứ nữ như ngươi nịnh bợ được hay sao? Còn không mau đi xuống, ở chỗ này để vứt đi thể diện Thẩm gia chúng ta à!”
[1]: Nghĩa là cần cân nhắc trước khi làm mọi chuyện, đừng làm chuyện quá khả năng. Thời cổ đại, đồ sứ bị vỡ hỏng sẽ không vứt đi mà nhờ người sửa, dùng một chiếc dùi trên đầu có đính kim cương, đục hai cái lỗ hai bên chỗ vỡ rồi dùng sợi dây đồng mảnh vá lại. Vì đục lỗ trên đồ sứ rất khó, không có tay nghề không thể làm được nên mới có câu thành ngữ này.
“Nói đúng lắm!” Đã có người nở nụ cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây