Thẩm Nguyên Ngọc mỉm cười, Nhụy Tâm lớn hơn nàng vài tuổi, những năm này theo Thẩm Quân xử lý công việc bên ngoài, kiến thức tăng lên không ít, nhưng đến giờ vẫn còn tò mò như vậy.
Thẩm Nguyên Ngọc cởi một chiếc túi thơm được làm tinh xảo từ bên hông xuống, nói: “Mấu chốt của vấn đề, nằm ở chiếc túi thơm này của ta.”
Nhụy Tâm cầm lấy túi thơm trên tay, nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn ra được gì đặc biệt.
Thẩm Nguyên Ngọc nhắc nhở nàng ấy: “Ngươi phải cẩn thận đấy, bên trong này có chứa phấn hoa Mạn Đà La!”
“Phấn hoa Mạn Đà La?” Nhụy Tâm cẩn thận mở túi thơm ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có chứa một ít bột được nghiền mịn như phấn hoa. Không khỏi nghi ngờ nói: “Đây là cái gì? Chẳng lẽ là thuốc độc sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây