Thẩm Hoằng biết hắn ta bị Tưởng Hiên làm nhục, trong lòng bất bình. Vội vàng nói: “Không được! Người mà Tưởng Hiên mang theo chỉ có trăm người, cho dù hoàng thượng biết, cũng tuyệt đối sẽ không cho rằng hắn ta có ý định mưu phản. Hắn ta là tâm phúc của hoàng đế, cùng lắm chỉ bị khiển trách vài câu là xong chuyện.”
Tiết Tiến bất mãn nói: “Vậy chúng ta cứ thế chịu thiệt sao!”
Giọng Thẩm Hoằng trở nên lạnh lẽo: “Tưởng Hiên dám nhúng tay vào chuyện của Thẩm phủ chúng ta, lão phu tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn ta. Ta đã phái người đi thu thập chứng cứ phạm tội của hắn ta, nghe nói hắn ta sủng ái một tiểu thiếp, tiểu thiếp kia hoành hành ngang ngược trong phủ, hại chết con trai trưởng do chính thất sinh ra. Ta đã cho người viết sẵn tấu chương về chuyện này, đến lúc đó ngươi hãy tìm người tố cáo hắn ta tội sủng thiếp diệt thê. Ta lại vận động Thẩm thị tộc nhân, đàn hặc hắn ta tội bán quan bán tước, tham ô quân lương vân vân. Đến lúc đó chứng cứ rõ ràng, hoàng đế dù muốn bao che cho hắn ta cũng khó. Hừ, chúng ta không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải đánh vào điểm yếu của hắn ta, để hắn ta nếm mùi đau đớn, sau này mới biết người nào nên đắc tội, người nào là hắn ta không thể đắc tội!”
Tiết Tiến có chút kinh ngạc nhìn lão thái gia, lúc này mới giật mình, so với con cáo già này, thủ đoạn chính trị của mình còn kém xa.
Tiễn Tiết Tiến đi, Thẩm Hoằng một mình thong thả bước đi trong thư phòng. Tưởng Hiên bất quá chỉ là một tên võ phu thô lỗ, gia thế bình thường, muốn xử lý hắn ta chẳng khác nào trở bàn tay, nếu ông ta ra tay, ngay cả hoàng thượng cũng không bảo vệ được Tưởng Hiên. Điều khiến ông càng tức giận hơn là Trường Sa vương phủ. Tay của Trường Sa vương phủ vươn quá dài, chuyện lần này, rõ ràng là đang tát thẳng vào mặt gia chủ của Thẩm thị là ông ta đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây