Vẫn là Phùng ma ma, tâm phúc đắc lực nhất bên cạnh bà ta, lớn gan khuyên nhủ: “Nương nương bớt giận, bảo trọng long thể mới là quan trọng!”
“Bảo trọng long thể?” Dương hoàng hậu cười lạnh: “Con gái của bổn cung hiện giờ bị giam cầm ở Tông Nhân phủ, ngươi bảo bổn cung làm sao bảo trọng long thể được?!”
Phùng ma ma trước tiên phất tay với đám cung nhân, “Các ngươi lui xuống trước đi!” Hoàng hậu ở đây làm ầm ĩ, truyền ra ngoài không hay, lỡ truyền đến tai hoàng thượng nói không chừng lại sinh ra chuyện khác.
Đợi mọi người khom người nhanh chóng lui ra khỏi chính điện Thanh Ninh cung, bà ta mới đích thân đóng cửa điện, rồi lại bước tới đỡ hoàng hậu ngồi xuống bảo tọa. “Nương nương, người hà tất phải tức giận như vậy? Hoàng thượng không xử phạt công chúa theo tội danh vu cáo, chỉ là bỏ tước vị của nàng, dù sao vẫn là thương xót công chúa!”
“Thương xót công chúa?” Dương hoàng hậu suýt bật cười. “Gặp một nữ nhân lẳng lơ, ngay cả con gái cũng không cần, ngươi còn nói đỡ cho tên hôn quân đó?!” Phùng ma ma là người bà ta mang từ nhà mẹ đẻ vào cung, trung thành tận tâm với bà ta, hoàng hậu mới dám trước mặt Phùng ma ma oán trách hoàng thượng như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây