Tiêu Hằng có chút không biết nên khóc hay cười. Vị thủ trưởng này của hắn làm việc luôn thích dốc hết toàn lực, có thể dùng bạo lực giải quyết thì tuyệt đối không đi con đường hoà bình, giờ bảo hắn dỗ dành hai đứa trẻ đang hoảng sợ, quả thật hơi miễn cưỡng.
Tiêu Hằng liền cười híp mắt đi tới: “Hai vị công tử tiểu thư, các ngươi đừng sợ, chúng ta không phải kẻ xấu, chúng ta là do Thẩm tam tiểu thư nhờ đến cứu các ngươi.”
Tiêu Hằng nói bằng giọng điệu dịu dàng, hai đứa trẻ lúc đầu vẫn đầy cảnh giác nhìn hắn, nói chưa được mấy câu, đã từ từ giành được sự tin tưởng của hai đứa trẻ. Cuối cùng Thẩm Húc nói: “Vậy chúng ta đi với ngươi, nhưng ngươi phải hứa với chúng ta, đưa chúng ta về Thẩm gia!”
Tiêu Hằng cười như một pho tượng Di Lặc, “Được được được! Ta nhất định sẽ đưa các ngươi bình an về Thẩm gia.” Một bên trái một bên phải nắm tay Tiêu Hằng đứng dậy.
Tào Hằng chỉ tay về phía Dữu Cảnh Niên nói: “Vị này là Dữu tướng quân, chính là người dẫn chúng ta đến cứu các người.” Nhưng Thẩm Húc và Thẩm Nguyên Thư đều trốn sau lưng Tiêu Hằng. Chính là vì cảnh tượng Dữu Cảnh Niên xử lý Long Nhị quá bạo lực ban nãy đã dọa sợ hai đứa trẻ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây