Bạch di nương nói một cách bình tĩnh, tự có một cỗ mị lực khiến người ta tin phục. Kim Vượng Gia nghĩ những năm gần đây, Bạch di nương mưu đồ tính kế từng chuyện từng chuyện, không có một cái nào thất bại. Thẩm Nguyên Ngọc tuy rằng nhảy lên nhảy xuống vui vẻ, có Bạch di nương ở sau lưng ngáng chân nàng, sớm muộn gì nàng cũng có một ngày xui xẻo.
Bạch di nương nhẹ nhàng gõ gõ mép bàn, nói: “Chuyện này nếu đã không thành, sợ là rất nhanh sẽ điều tra kỹ bà tử trong phủ, hai bà tử ngày đó, ngươi có an bài thỏa đáng không?”
Kim Vượng Gia cười nói: “Di nương yên tâm đi. Hai bà tử kia ta đã dặn dò qua, các nàng biết nặng nhẹ, sẽ không lộ ra. Ngày đó nói cho Chúc di nãi nãi nghe, các nàng dựa theo phân phó di nương, cố ý nắm cổ họng nói chuyện, hiện giờ nha đầu Song Hỉ kia đã chết, Chúc di nãi nãi như thế nào cũng không có khả năng tìm được các nàng.”
Chúc di nãi nãi ra khỏi Thiều Hòa viện, thất thiểu trở về Đào Nhiên cư, thẳng đến khi ngồi xuống giường La Hán của mình, thì mới giống như là bỗng nhiên hiểu được mình tránh thoát một kiếp, nhớ tới Song Hỉ đã chết, nhịn không được nức nở khóc lên.
Khóc không lâu sau, liền nghe thấy nha hoàn ở bên ngoài thông bẩm nói: “Lão thái gia tới rồi.” Chúc di nãi nãi cuống quít đứng lên, tiểu nha hoàn đưa khăn tay lên, Chúc di nãi nãi vừa mặt lau hai cái, Thẩm Hoằng đã mặt trầm như nước đi vào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây