Đào Nhiên Cư, Chúc di nãi nãi cả đêm không ngủ, vừa mới thức dậy liền phân phó nha hoàn tâm phúc Song Hỉ: “Mau đi hỏi một chút, tiểu gia nơi đó có tin tức nào truyền tới hay không?”
Song Hỉ bất đắc dĩ nói: “Di nãi nãi, ngày hôm qua lão thái gia đã phân phó, tiểu gia bên kia nếu có tin tức gì, sẽ nói cho người biết trước tiên! Ngài cứ thoải mái đi, Thẩm gia chúng ta là sĩ tộc đứng đầu, trong triều đình có bao nhiêu người làm quan? Tất nhiên là có thể tìm tiểu gia bình an trở về!”
“Vậy sao qua một đêm còn không có tin tức đưa về? Đứa con khốn khổ của ta!” Chúc di nãi nãi một tay nắm lấy tay Song Hỉ: “Ngươi nói có phải bọn họ đã hại Húc Nhi hay không?” Chúc di nãi nãi càng nghĩ càng sợ hãi, nhịn không được khóc ồ lên.
Bà ta vốn là một người không có chủ kiến như vậy, Song Hỉ không thể không an ủi bà ta một phen, Chúc di nãi nãi mới ngừng khóc.
Chúc di nãi nãi có một thói quen, mỗi buổi sáng đều đến khu vườn nhỏ phía sau Đào Nhiên Cư đi dạo một vòng để tiêu khiển, rồi mới trở về dùng bữa sáng. Sáng nay bà ta không có tâm tình như vậy, vẫn là Song Hỉ khuyên bà ta: “Đi ra ngoài tiêu khiển cũng tốt, tránh buồn bực ở trong phòng nghĩ đông nghĩ tây, tiểu gia còn chưa trở về, ngài đã ngã bệnh trước!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây