Thích gia đối với nàng mà nói, càng ngày càng xa lạ, tiểu bối phía dưới rất nhiều, nhưng một đứa nàng cũng không quen biết.
Dấu vết của cuộc sống trước đây cũng càng ngày càng mờ nhạt.
Cuối cùng thì nàng cũng không thể tìm thấy cội nguồn của mình ở nơi này.
Vào ngày đó, nàng dẫn theo Chỉ Phù đến mộ của cha mình, nhìn thấy tế phẩm ở trên ngôi mộ lẻ loi kia, cười khẽ đứng lên.
"Con của ông ta thật sự là không được gì hết, chẳng làm gì nên hồn cả. Bảo học cũng không học, bảo đi buôn bán cũng không làm. Nhưng mà… Lại thật lòng hiếu thuận ông ta. Tuy rằng là đứa con nhặt được, chính hắn ta cũng biết mình là đứa con bị nhặt về. Lại vẫn thật lòng hiếu thảo. Ngươi xem, ông ta đều đã mất được vài thập niên rồi, vậy mà vẫn còn đến tế bái." Vân Ly cảm thán cười: "Người trên đời này, thật sự là khó mà phán xét thế nào là tốt thế nào là xấu."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây