"Ai gia cả đời này, vinh nhục đều trải qua rồi. Đến bước này, không có đặc biệt gì không buông bỏ được." Thái hậu nói.
"Trường Môn bọn họ..." Hạ Cẩn Ly nhắc đến câu chuyện, đã bị Thái hậu cắt ngang lời: "Không cần. Lúc trước, là ai gia hồ đồ. Ai gia khi đó là bởi vì Hoa Anh qua đời, trong lòng khó chịu nên hồ đồ rồi. Bọn họ không chịu nổi. Môn nhi có tước vị, cả đời cơm áo vô ưu. Ngày sau có ổn hay không thì xem bản thân nó. Còn về Đồng Nhi, bây giờ cũng hiểu chuyện. Cũng lập gia đình, ai gia không cần phải lo lắng. Hoàng hậu chính là nể mặt ai gia, ngày sau cũng chắc chắn phải chăm sóc một, hai . Còn Lâm gia, ai gia sớm đã tổn thương vô cùng rồi, sống hay chết đều tùy ý. Chỉ là Thái tử hậu cung, không cần chọn nữ tử Lâm gia."
"Tâm tư bọn họ sai lệch rồi, không dạy ra được con gái tốt."
"Vâng, đều nghe mẫu hậu." Giọng nói của Hạ Cẩn Ly khô khốc.
"Cả đời này của ai gia có con là phúc khí lớn nhất. Hoàng đế à, sau khi ai gia đi, con nhất phải sống tốt. Ai gia... Ai gia thấy tiên đế, cũng có thể thẳng lưng. Gặp mẫu phi của con... Lại xin lỗi bà ấy, cuối cùng là ai gia hưởng phúc phần của bà ấy." Thái hậu nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây