Người này, không thể giết phế hậu, thế nhưng ngày ngày nhìn nàng ta xui xẻo cũng vui vẻ không phải sao?
Phế hậu cắn răng không nói lời nào.
"Ngươi bây giờ sống tốt chứ? Ta nghe nói thuốc bổ này thường xuyên đem tới, Hoàng hậu nương nương kết quả cũng có tấm lòng lương thiện, để ngươi sống sót." Cần phi cố ý nói.
"À đúng rồi, cháu trai của ngươi sau khi hòa ly, cũng không còn quan chức gì nữa, nhưng cũng còn có chút tiền bạc, bây giờ cũng sống qua ngày một cách hỗn độn, muội muội đó của ngươi lại tốt số, gả cho Cần vương nhận hết ân sủng. Không hiểu sao lại đoản mệnh, khoảng thời gian trước cũng chết rồi. Ngươi xem xem Tạ gia của ngươi còn có cái gì đây." Nàng ta phát ra tiếng chậc chậc, lắc đầu: "Đã không có mệnh giàu sang đó, cũng không biết đấu tranh cái gì, cứ sống yên ổn ở Lâm nam, đến Kinh thành làm cái gì vậy?"
"Ngươi đi, ngươi đi đi, ta không muốn gặp ngươi." Phế hậu giận dữ gầm lên, nhưng lại bất lực.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây