Vân Ly bò lên trên một chút, ghé mặt vào chỗ cổ hắn: “Haiz… Là bởi vì hài tử. Bệ hạ nhìn Tiểu Cửu, chưa từng nhớ tới Thích Tiêu Hạc sao?
Hạ Cẩn Ly đương nhiên cũng nhớ tới, nhưng hắn là hài tử của phụ thân, ngược lại càng nhiều thời điểm sẽ không để ý cái này.
“Ta vốn không để bụng, Thích Tiêu Hạc vốn là có huyết thống với ta, hài tử của ta có điểm giống hắn không tính là chuyện hiếm lạ gì. Nhưng là Hoàng hậu… Ánh mắt nhìn tiểu cửu vài lần như vậy, khiến ta cảm thấy rất đáng sợ. Chuyện năm đó, là Thích Tiêu Hạc sai, hắn đáng chết, cũng đã chết. Nhưng tình cảnh hiện giờ của Hoàng hậu không tốt, Tạ gia cũng không bằng lúc trước. Người ở lúc thuận cảnh, cái gì cũng đều có thể nhẫn nhịn. Nhưng người phải tới nghịch cảnh thì sao? Ta sợ một ngày nào đó nàng sẽ ra tay với Tiểu Cửu.
“Cho nên ta tiền trảm hậu tấu, chuyện Đông Cung ta cũng không biết, về thai của Mẫn phi và Võ chiêu dung như thế nào, ta không có khả năng biết rõ. Nhưng chuyện của Đại hoàng tử này, lại có dấu vết để lại. Năm đó bệ hạ nghiêm tra qua, đó chính là bệnh đậu mùa mà thôi. Hiện giờ đã có người lật lại, nhất định là có duyên cớ đằng sau, cho nên ta tra xét.
“Nếu điều tra ra là việc Hoàng hậu làm, ta sẽ nói cho ngài, nhưng hôm nay điều tra ra không phải là Hoàng hậu làm, nên nói cho Hoàng hậu trước. Hy vọng nàng nể tình ta giúp nàng, ngày sau cũng không cần nhìn chằm chằm Tiểu Cửu nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây