Rồi đàn nhạn cũng dần bay xa, không bao giờ gặp lại nữa, ngày thu vẫn là ngày thu ấy, thảo nguyên vẫn là thảo nguyên ấy.
Chỉ cần chờ đợi, đến giờ này năm sau đàn nhạn lại bay qua. Năm này qua năm khác, năm nào cũng vậy.
Năm này qua năm khác, mỗi năm một khác.
Khi tiếng đàn vừa dứt, Vân Ly mở mắt ra, không nói gì, chỉ cười nhẹ.
Hạ Cẩn Ly cũng mỉm cười với nàng. Đúng là đã mấy năm hắn không đụng vào đàn, sau khi đàn xong một khúc, nhất thời lại muốn tiếp tục. Thế là, lại đàn một khúc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây