Hôm nay cô ấy nghỉ làm, nhưng vẫn phải đến công ty để tham gia khóa đào tạo an toàn.
Tình cờ gặp được Ôn Chi đang ngồi một mình trong góc đọc sách, Giang Lam đặc biệt mua cho cô một cốc cà phê, còn kéo cô ra ngoài, muốn giúp cô thư giãn một chút.
Ôn Chi gật đầu: “Đúng thế, sáng hôm qua lúc bảy giờ, tớ đang đánh răng thì nghe thấy điện thoại reo.”
Giang Lam há hốc mồm, cuối cùng không nhịn được mà cảm thán: “Thật sự là biến thái quá mà.”
“Thật ra cũng không tệ, tớ còn khá biết ơn anh ta vì cách kiểm tra này. Nếu không nhờ anh ta rèn luyện cho tớ, chưa chắc tớ đã học thuộc hết bộ câu hỏi nhanh như vậy.”
“Đây mà là rèn luyện sao?” Giang Lam kinh ngạc, đưa tay sờ lên đầu Ôn Chi: “Cậu không bị lỗi CPU rồi chứ?”
Ôn Chi khẽ cười: “Cũng không đến mức đó, chỉ là cảm thấy hình như tớ đang nuôi một con thú cưng trong điện thoại.”
Giang Lam ngơ ngác: “Gì cơ?”
“Cậu không thấy giống sao? Không bao giờ gặp mặt, nhưng thỉnh thoảng lại nhảy ra từ trong điện thoại.” Ôn Chi càng nghĩ càng thấy thú vị, bật cười không kìm được.
Giang Lam giơ ngón cái ra trước mặt cô: “Cậu đúng là lợi hại thật, còn nghĩ được đến thế này.”
Có thể coi Cố Vấn Chu như thú cưng trong điện thoại, chắc chỉ mình Ôn Chi mới dám nghĩ vậy.
“Nhưng mà theo cơ trưởng Cố cũng tốt mà. Anh ấy nổi tiếng là 'thần thi' trong hang không Thế Liên đấy.” Giang Lam nói.
Ôn Chi tò mò hỏi lại: “Thần thi gì cơ?”
Giang Lam ngạc nhiên: “Cái này mà cậu cũng không biết?”
Sau đó, cô ấy nhiệt tình giải thích cho Ôn Chi, rằng từ khi Cố Vấn Chu gia nhập hàng không Thế Liên, từ kỳ thi cải tiến đầu tiên đến kỳ thi lên cơ trưởng, anh chưa từng trượt lần nào, thành tích huy hoàng khiến người khác ngưỡng mộ.
“Vậy nên giờ cậu hiểu vì sao anh ấy lại là cơ trưởng trẻ tuổi nhất của hàng không Thế Liên rồi chứ.”
Ôn Chi gật gù, “Thần thi” đúng là quá đỉnh.
Giang Lam cười bảo: “Vậy nên cậu nên học hỏi thêm từ cơ trưởng Cố đi, phấn đấu để trở thành thần thi tiếp theo.”
Ôn Chi dựa vào lan can, hai tay buông thõng, cố ý kéo dài giọng thở dài: “Ôi, người thầy lâu ngày không gặp của tôi ơi...”
Học hỏi cái gì chứ.
Không xuất hiện thêm chút nữa, cô sắp quên mất mặt mũi Cố Vấn Chu rồi.
Ngay lúc ấy, bên cạnh bất ngờ vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Gọi tôi sao?”
Bốp!
Chiếc cốc cà phê trong tay Ôn Chi rơi xuống đất. May mà trong cốc không còn nhiều cà phê, chỉ có cái cốc giấy lăn lóc xuống cầu thang, cho đến khi dừng lại trước một đôi giày da bóng loáng.
Ôn Chi cúi đầu, vừa khéo chạm mắt với người đàn ông dưới chân cầu thang.
Cố Vấn Chu khoác trên người bộ đồng phục cơ trưởng chỉnh tề, cà vạt được thắt ngay ngắn. Anh đứng thẳng tắp, không đội mũ cơ trưởng mà chỉ kẹp nó bên hông bằng một cánh tay. Toàn bộ vẻ ngoài của anh toát lên sự nghiêm túc, khiến nét lười nhác thường ngày dường như bị che khuất, thay vào đó là khí chất sắc bén, đầy kiềm chế.
Ôn Chi bị bất ngờ bởi khả năng “linh nghiệm” của chính mình.
Cô vừa nhắc đến, anh liền xuất hiện ngay lập tức.
Ôn Chi ngơ ngác nhìn Cố Vấn Chu, trong lòng nghĩ thầm, nếu cô thực sự “thiêng” như vậy, có lẽ nên cầu mong sớm hoàn thành cải tạo bản thân trước đã.
Không đúng.
Ít nhất thì cũng phải cầu trúng xổ số chứ nhỉ.
Bên cạnh, Giang Lam cũng bị dọa giật mình, hoàn toàn không ngờ rằng Cố Vấn Chu lại xuất hiện đột ngột như vậy.
Ngay lúc này, Cố Vấn Chu nhấc chân, từng bước một đi lên bậc thang, tiến về phía hai người họ.
Giang Lam hoảng hốt, lén kéo tay áo của Ôn Chi, thì thầm: “Anh ấy có nghe thấy chúng ta vừa nói gì không?”
Bọn họ đã nói gì nhỉ?
Cũng chẳng nói gì nghiêm trọng mà, chẳng phải chỉ khen anh là “thần thi” thôi sao?
Nhưng rồi, ký ức của Ôn Chi bất ngờ dừng lại ở bốn chữ: Thú cưng điện thoại.
Khoan đã, vừa nãy cô có nói Cố Vấn Chu giống như thú cưng trong điện thoại của mình sao??
Phải làm sao đây?
Anh liệu có nghe thấy không?
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Lam vang lên. Cô ấy nhận cuộc gọi, không biết đối phương nói gì, nhưng cô ấy nhanh chóng đáp: