Ôn Chi: “Hả?”
Nhưng ngay giây tiếp theo, Cố Vấn Chu đã cúp máy.
Ôn Chi nhìn chằm chằm vào điện thoại, đang mơ màng thì đột nhiên tiếng chuông video call WeChat vang lên – là Cố Vấn Chu gọi.
Cô giật mình, tay cầm điện thoại cũng không vững, suýt chút nữa làm rơi xuống đất.
Tiếng chuông đặc trưng của WeChat kéo tâm trí cô trở lại thực tại. Ôn Chi vừa kịp nhấn nút nhận cuộc gọi thì chợt nhớ ra mình vẫn còn đội mũ sấy tóc trên đầu. Cô vội vàng tháo nó xuống.
Nhưng khi video call kết nối, cô lại không nhìn thấy Cố Vấn Chu.
Lúc này, camera bên kia đang hướng về phía ban công khách sạn, nơi phóng tầm mắt ra xa là cảnh sắc tuyệt đẹp. Những tòa nhà chọc trời hiện đại, đường nét kiến trúc tinh tế làm nổi bật hơi thở đô thị phồn hoa của thành phố. Xen lẫn với đó là những công trình cổ điển mang đậm dấu ấn châu Âu với mái tam giác độc đáo, như một nét chấm phá của thời kỳ Phục Hưng đầy nghệ thuật.
Cuối chân trời, mây lửa rực cháy phủ lên nền trời một màu đỏ cam chói lọi, ánh sáng bừng lên rực rỡ, lan tỏa khắp những tòa nhà.
Cổ kính và hiện đại, tại thời khắc này, hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo.
“Đẹp thật đấy.” Ôn Chi không kìm được mà thốt lên.
Khi ấy, Cố Vấn Chu cũng đã quay lại đối diện màn hình. Khuôn mặt mộc không chút trang điểm của Ôn Chi hiện rõ trước mắt anh, gần đến mức anh không thể nhìn thấy bất kỳ khuyết điểm nào trên làn da mịn màng. Mái tóc dài hơi ẩm xõa nhẹ trên vai, cô đưa tay vuốt gọn ra sau, để lộ đôi tai trắng ngần.
Trên dái tai ấy, một nốt ruồi son mà anh từng chú ý lại xuất hiện.
Màu đỏ rực rỡ như được cố tình điểm xuyết bằng chu sa.
Ánh sáng rực rỡ chập chờn làm trái tim anh cũng bất giác chao đảo. Anh buột miệng nói: “Đúng là rất đẹp.”
Ôn Chi khẽ thở dài: “Hy vọng một ngày nào đó, tôi cũng có thể bay tuyến quốc tế.”
Câu nói vừa dứt, cả hai đều rơi vào im lặng.
Ôn Chi chợt cảm thấy mình lỡ lời. Dù gì đi nữa, câu này có thể nói với Giang Lam, nhưng với Cố Vấn Chu thì lại có chút không thích hợp. Quan hệ giữa họ vốn dĩ chưa thân thiết đến mức này.
Phía bên kia, Cố Vấn Chu chỉ “ừm” một tiếng ngắn ngủi.
Sau đó, giọng anh lạnh nhạt: “Ngày mai tôi còn phải bay, tôi cúp máy đây.”
“Anh cứ làm việc đi.” Ôn Chi vội vàng đáp.
Chỉ một giây sau, cuộc gọi video đã bị ngắt.
Ôn Chi còn chưa kịp nói lời chúc ngủ ngon, nhưng lần này cô cũng không lấy gì làm khó chịu. Dù sao thì, là một cơ trưởng bận rộn, anh vẫn nhớ dành thời gian kiểm tra kiến thức lý thuyết của cô, cũng xem như rất tận tâm rồi.
Một tuần sau đó, Cố Vấn Chu vẫn không xuất hiện.
Nhưng lần này, Ôn Chi không cắt đứt liên lạc với anh. Vì thỉnh thoảng cô vẫn nhận được cuộc gọi từ anh – ngay khi bắt đầu đã là kiểm tra lý thuyết. Lần này còn khắc nghiệt hơn, đến mức không cho cô thời gian chuẩn bị, chỉ đếm “3, 2, 1” rồi thẳng tay hỏi.
Vì để đối phó với anh, Ôn Chi cắm đầu học bài như điên, ăn cơm cũng không quên lôi kho câu hỏi lý thuyết trên điện thoại ra đọc.
Tả Vân Tề cứ kêu la thảm thiết rằng cô đang khiến cả nhóm phi công mới chuyển đổi loại máy bay phải điên theo.
Nhưng Ôn Chi cũng hết cách. Có một người thầy lúc nào cũng sẵn sàng kiểm tra bất thình lình như vậy, dù anh chưa từng nói nếu không trả lời được sẽ bị phạt, nhưng cô cảm thấy chắc chắn anh có vô số cách để hành hạ cô.
Người đàn ông này bề ngoài lạnh nhạt, nhưng trong thâm tâm đúng là không ít thủ đoạn.
Huống hồ, Ôn Chi không muốn thua anh. Lần đầu gặp mặt, những lời anh nói, cô không quên – cũng không dám quên.
Có lẽ là để chứng minh bản thân, hoặc chỉ vì lòng tự tôn, cô quyết tâm không chịu thua.
Ôn Chi chưa bao giờ có ý kiến gì với cách kiểm tra đột xuất kiểu “ma quỷ” của Cố Vấn Chu.
“Ý cậu là cậu liều mạng học thuộc thế này là vì cơ trưởng Cố dù không có ở đây nhưng vẫn có thể gọi điện kiểm tra bất cứ lúc nào?” Giang Lam, trong bộ đồng phục tiếp viên hàng không, nhìn Ôn Chi trước mặt mà bất giác cảm thấy thương cảm.