“Cơ trưởng Cố nửa tháng nay đều bay châu Âu, lịch trình dày đặc, một tuần cũng chẳng được nghỉ ngơi bao nhiêu.”
Rất tốt.
Ôn Chi lặng lẽ nhìn vào ngân hàng câu hỏi, nghĩ bụng dù sao giai đoạn này cũng dựa vào chính mình.
Dù gì việc học thuộc câu hỏi là chuyện của cô.
Cho đến tối thứ Sáu hôm đó, hơn mười một giờ, sau khi tắm xong, Ôn Chi ngồi vừa hong tóc vừa nhìn ngân hàng câu hỏi.
Điện thoại để bên cạnh bỗng rung lên.
Cô tiện tay cầm lên, liếc qua màn hình thì ngẩn người.
Hiển thị trên màn hình là hình đại diện của Cố Vấn Chu – anh gọi đến bằng WeChat.
Ôn Chi đờ đẫn vài giây, sau đó mới đưa tay ấn vào nút màu xanh để nhận cuộc gọi.
“Cơ trưởng Cố.” Giọng Ôn Chi mang theo chút cẩn trọng, nhẹ nhàng hỏi: “Thầy có việc gì cần dặn dò ạ?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp: “Đừng căng thẳng thế, chỉ muốn hỏi thăm cô dạo này huấn luyện thế nào rồi?”
Ôn Chi thở phào, mỉm cười đáp lại: “Cũng ổn thôi.”
Thì ra anh không hoàn toàn bỏ bê, chắc do lịch bay quá bận rộn.
Dù gì bay quốc tế vốn mất nhiều thời gian, đặc biệt là những chuyến châu Âu, mỗi chuyến kéo dài hàng chục tiếng đồng hồ, dù có hai cơ trưởng thay phiên thì cũng đủ mệt mỏi.
Ôn Chi đang cân nhắc xem có nên chủ động hỏi thăm sức khỏe anh không, dù gì anh cũng là thầy mình.
Chưa kịp mở miệng, đã nghe giọng người đàn ông bên kia hỏi:
“Bụi mờ và cát bụi trong hình ảnh thể hiện như thế nào?”
“Gì cơ?”
Ôn Chi ngây người.
“3, 2, ...”
Cô còn chưa kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra thì Cố Vấn Chu đã bắt đầu đếm ngược.
Ôn Chi vội vàng nhắm mắt, cố gắng suy nghĩ thật nhanh. Một giây sau, cô đáp:
“Khu vực xám nhạt trên ảnh quang phổ khả kiến.”
“Dựa trên các đường đẳng áp trên bản đồ thời tiết mặt đất, chúng ta có thể xác định được gì?”
Cố Vấn Chu lại chậm rãi lên tiếng.
Ôn Chi lập tức đáp: “Độ dốc áp suất.”
Trong vài phút tiếp theo, Cố Vấn Chu liên tục đưa ra các câu hỏi khiến Ôn Chi chẳng kịp thở.
Cuối cùng, khi bên kia cảm thấy như vậy đã đủ, anh mới dừng lại.
Còn Ôn Chi, sau khi trải qua “cuộc đua sinh tử” ấy, chỉ còn lại một mớ hỗn độn trong đầu. Họ đang chơi trò gì vậy?
Thi đấu kiến thức chuyên ngành à?
Cố Vấn Chu dường như tâm trạng khá tốt, anh nói:
“Xem ra cô không nói quá đâu, được đào tạo bài bản thật.”
Ôn Chi: “...”
Cô...
“Dù sao tôi cũng phải ôn tập cẩn thận, không qua được thì chẳng phải đến mô phỏng bay cũng không được lên sao.”
Ôn Chi thành thật đáp.
Cố Vấn Chu bật cười, nhưng nụ cười lại phảng phất chút thờ ơ: “Có ý thức như thế là tốt.”
Nhưng chẳng bao lâu, sự chú ý của cô lại bị hút về một điều khác – chính là giọng nói của Cố Vấn Chu.
Lúc trước, khi ở trên xe, cô đã để ý giọng nói của anh rất giống với giọng của thần tượng mà cô yêu thích. Khi trả lời câu hỏi, cô bận quá nên không để ý.
Giờ đây, khi đã thư giãn hơn, cô mới phát hiện giọng anh, truyền qua tai nghe tới bên tai cô, mang theo âm sắc thanh lạnh, tựa như cơn gió khẽ lướt qua khu rừng – hoàn toàn đánh trúng trái tim cô.
Thành ra, Ôn Chi trò chuyện với anh lại thấy khá thú vị.
Ôn Chi nghĩ một lát rồi hỏi với chút quan tâm:
“Cơ trưởng Cố, tôi nghe nói dạo này anh toàn bay tuyến quốc tế, giờ anh đang nghỉ ở nhà đúng không?”
“Không.”
Cố Vấn Chu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ khách sạn, những tòa nhà phong cách châu Âu hiện lên trước mắt anh.
“Hiện tại, tôi đang ở Frankfurt.”
Ôn Chi bất ngờ ngẩn người. Cô cứ nghĩ anh gọi cho mình vì đang trong thời gian nghỉ.
Là phi công, lịch làm việc không chỉ toàn chuyến bay. Sau khi đạt đủ số giờ làm việc, họ sẽ được sắp xếp nghỉ ngơi.
Thế mà anh lại gọi cho cô từ Frankfurt?
“Tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh, được bay những chuyến quốc tế như vậy.”
Ôn Chi chân thành nói.
Với một phi công, đặc quyền lớn nhất không phải là được bay khắp thế giới, ngắm nhìn vẻ đẹp của hành tinh này hay sao?
Cố Vấn Chu không ngờ cô lại thẳng thắn đến vậy. Dù sao thì, cô vẫn là con gái.
Bất ngờ, anh hỏi: “Muốn xem không?”