Cố Vấn Chu hỏi tiếp: “Những người khác thì sao?”
“Cậu đừng nhắc đến người khác nữa, càng nhắc tôi lại càng bực. Ban đầu cơ trưởng Tả cũng không chỉ nhận mỗi cô nữ phi công này, nhưng các phi công khác thì sao? Nam phi công thì họ nhận một cách vui vẻ, còn đến cô nữ phi công này thì ai nấy đều đùn đẩy, hết lý do này đến lý do khác, người thì bảo khó khăn, người lại nói không tiện.”
Cố Vấn Chu cau mày, giọng trầm xuống lạnh lẽo: “Chỉ vì cô ấy là nữ sao?”
“Còn gì nữa, chính là vì cô ấy là nữ. Họ sợ nữ phi công yếu đuối, khó chịu nổi áp lực, bị mắng vài câu đã khóc lóc. Cô ấy còn chưa xuất hiện mà đã bị từ chối rồi. Tôi có thể ép buộc sao? Lỡ đâu họ không nhiệt tình dẫn dắt, cuối cùng biến cô ấy thành vô dụng thì tôi biết trách ai?”
Thực tế, với cương vị là bộ trưởng, Quý Hàng hoàn toàn có thể ép các huấn luyện viên nhận dạy Ôn Chi.
Nhưng vấn đề là, nếu họ không thật tâm, không chú ý đào tạo thì chẳng khác gì không nhận.
“Vậy nên, ông muốn giao cô ấy cho tôi?” Cố Vấn Chu cúi xuống nhìn thêm một lần vào bức ảnh trong hồ sơ.
Quý Hàng đứng bên cửa sổ, ánh nắng bên ngoài rực rỡ, bầu trời trong xanh không một gợn mây, xa xa dường như còn nghe thấy tiếng động cơ máy bay gầm rú. Ông nghiêm giọng nói: “Vấn Chu, cậu biết toàn hệ thống hàng không Thế Liên chúng ta có bao nhiêu nữ phi công không?”
Cố Vấn Chu nghĩ một chút rồi trả lời: “Cụ thể tôi không rõ, nhưng chắc không đến 30 người.”
“Đầu năm nay, có một người tạm nghỉ vì chuẩn bị mang thai, giờ toàn hệ thống bay của hàng không Thế Liên, tổng cộng cả cơ trưởng lẫn cơ phó chỉ còn 27 người.” Quý Hàng lắc đầu đầy bất lực: “Và điều khó tin nhất là không một ai làm việc thường trực tại trụ sở chính.”
Hành không Thế Liên là một trong những hãng hàng không hàng đầu trong nước.
Ngay cả họ còn thiếu như vậy, thì các hãng khác chắc cũng chẳng khá hơn là bao.
“Trước khi tuyển cô phi công mới này, công ty đã nhiều năm không có nữ phi công nào mới vào làm. Vì thế năm nay tôi đã cố gắng hết sức để tuyển Ôn Chi. Cậu nhìn lý lịch của cô ấy xem, đẹp đẽ đến mức nào, thậm chí còn vượt trội hơn cả nam phi công.”
Lúc này, Cố Vấn Chu đã xem xong lý lịch của Ôn Chi.
Cô còn là học viên xuất sắc nhất khóa tốt nghiệp năm nay của học viện hàng không.
Danh hiệu này, Cố Vấn Chu cũng từng nhận được.
Để khuyến khích học viên xuất sắc, mỗi năm trường đều trao giải thưởng này cho một người.
Không chỉ cùng trường, họ còn cùng nhận danh hiệu cao quý đó.
Quý Hàng thở dài: “Vấn Chu, cậu chắc cũng hiểu, cậu đi trên con đường quá suôn sẻ. Ngay cả tôi ở tuổi cậu cũng chỉ mới là cơ trưởng, nhưng cậu giờ đã là giáo viên huấn luyện cơ trưởng. Trước đây công ty cũng có ý kiến, cho rằng cậu chưa đủ kinh nghiệm để dẫn dắt học viên.”
Trong nội bộ hàng không Thế Liên, Cố Vấn Chu không chỉ là một nhân vật đáng chú ý mà còn được xem như huyền thoại vì thành tích “thi đâu đậu đó”.
Từ cơ phó đến cơ trưởng, rồi từ cơ trưởng đến huấn luyện viên, qua biết bao kỳ thi sát hạch.
Anh làm được điều mà không ai nghĩ tới: không trượt một lần nào. Nhờ vậy, khi đủ giờ bay, anh đã nhanh chóng được thăng lên cơ trưởng.
“Sao không nói gì? Cậu cũng không muốn nhận à?” Quý Hàng thấy anh nhìn chằm chằm vào hồ sơ của Ôn Chi, liền hỏi.
Cố Vấn Chu khẽ cười: “Không hẳn là không muốn, tôi chỉ đang nghĩ… ông chẳng phải là người đã đào tạo nên cơ trưởng trẻ nhất của hàng không Thế Liên sao?”
Quý Hàng sững người, sau đó mới nhận ra Cố Vấn Chu đang nói về chính mình.
Phải, anh chính là cơ trưởng trẻ nhất của hàng không Thế Liên.
“Vậy tôi sẽ cố gắng vượt qua ông, đào tạo nên nữ cơ trưởng trẻ nhất.”
Quý Hàng bật cười: “Cậu đúng là giỏi nói.”
Cố Vấn Chu đóng hồ sơ lại, đặt vào cặp tài liệu, thẳng thắn nói: “Tôi đi trước đây.”
Rời khỏi văn phòng Quý Hàng, Cố Vấn Chu lập tức đến phòng họp.
Nhưng phát hiện Ôn Chi không có ở đó.